Tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa.
Lúc chia tay, ta lén lút kéo tay hắn.
Nóng quá.
Giống như chân gấu mới vớt từ trong nồi ra vậy.
Ta không nhịn được, lại len lén sờ thử m.ô.n.g hắn.
Căng tròn quá.
Còn vểnh hơn cả m.ô.n.g gà nữa.
*
Nụ cười gian tà trên mặt ta còn chưa kịp thu lại, thì vô tình chạm phải ánh mắt một người.
Tạ Dục trợn tròn mắt nhìn ta.
Hắn dường như vừa mới chạy tới đây, ngọc quan lệch lạc, tóc tai tán loạn, thở hổn hển.
Hắn mắt trừng to, giận dữ chất vấn:
"Trần An Châu, ngươi đang làm cái gì!"
Ta còn chưa lên tiếng.
Ngụy Nam Đình đã bình tĩnh mở miệng trước:
"Lại có phải sờ ngươi đâu, đừng xen vào chuyện người khác."
Nói xong, hắn cầm lấy tay ta, đặt lại lên m.ô.n.g mình.
Thật quá táo bạo…
Mặt ta đỏ bừng.
Môi Tạ Dục run rẩy, cả người lảo đảo như sắp ngã.
"Trần An Châu, chẳng lẽ ngươi thực sự thay lòng đổi dạ…"
"Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
*
Ta không để ý đến Tạ Dục, chỉ bình thản tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa, sau đó đóng sầm cánh cổng lớn ngay trước mặt Tạ Dục.
Khóa chặt khuôn mặt mất hồn mất vía kia lại bên ngoài.
*
Đêm hôm đó.
Tạ Dục thế mà dám trèo tường vào nhà ta.
Đường đường là công tử nhà họ Tạ, luôn xem trọng thể diện nhất, thế mà cũng có ngày phải trèo tường?
*
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuong-ta-trung-sinh-chu-chu-du-du/1277837/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.