Ánh mắt hắn lướt trên mặt ta mấy vòng, như muốn tìm kiếm điều gì, nhưng chỉ thấy một biểu cảm duy nhất của ta—
"Người này phát điên cái gì thế?"
"Mong Tạ công tử tự trọng!"
Nói xong, đại tỷ liền kéo ta đi.
Tạ Dục theo bản năng đưa tay định kéo ống tay áo ta.
Ta lập tức nhảy ra xa ba trượng, trốn sang phía bên kia của đại tỷ, co ro như một chú gà con nấp sau gà mái mẹ.
Mặt Tạ Dục cứng đờ.
"Nàng ghét ta chạm vào nàng đến thế sao?"
Ta kiên quyết gật đầu, không chút do dự.
Sắc mặt Tạ Dục trầm xuống:
"Vậy bảy năm nay, cùng ta chung chăn gối, quả thực đã làm khó nàng rồi."
Vừa dứt lời—
"Chát!"
Đại tỷ giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn.
Nàng giận đến mức không kiềm được:
"Nực cười!"
"Tạ công tử, nếu ngài còn tiếp tục làm hỏng thanh danh của muội muội ta, ta nhất định sẽ tố cáo lên quan phủ!"
Tạ Dục bị đánh nghiêng đầu qua một bên.
Có lẽ đại tỷ đã dùng mười phần sức lực, chẳng hề nể nang.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, ta và đại tỷ đã tranh thủ chạy xa rồi.
*
Sau lần đó, có vẻ như Tạ Dục đã tin rằng ta không hề trọng sinh.
Hắn nhờ người mang lễ vật đến nhà xin lỗi, nói rằng hôm đó uống rượu vào nên hồ đồ.
Lễ vật là một chiếc vòng ngọc quý giá ngàn vàng.
Không hổ là thiếu chủ nhà họ Tạ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuong-ta-trung-sinh-chu-chu-du-du/1277845/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.