Bạc Kinh Sơn ký xong, đưa qua cho Vạn Nhân Trảm. Vạn Nhân Trảm cũng chẳng thèm xem, ký tên mình hệt như rồng bay phượng múa lên tờ giấy nợ sáu triệu đồng Liên Bang kia, sau đó cười nhạo một tiếng rồi quăng qua cho Quỳnh.
"Thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Nếu tao chết rồi thì mày tính xuống âm phủ đòi nợ sao?"
Đối diện với sự nghi ngờ của mọi người, Hòa Ngọc chỉ giơ tay đẩy đẩy gọng kính lên: "Mọi người chắc chắn rằng nó thật sự không có ý nghĩa gì sao?"
"Đương nhiên rồi, chúng ta không thể nào có thể cùng nhau sống sót mà ra ngoài được."
Eugene không chút do dự trả lời.
Quỳnh ký xong, tay hơi khựng lại, rồi quay qua nhìn Hòa Ngọc: "Nếu tôi còn sống ra ngoài, tôi sẽ trả nợ, giao cho người Trái Đất các anh. Có nhất định phải giao cho người nào không?"
Hòa Ngọc từ chối: "Không có, giao cho tôi là được."
Tiền cậu kiếm ra, tất nhiên là giao cho cậu rồi.
Bởi vì trong quá trình thi đấu không có điều kiện, nếu không Hòa Ngọc sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng năng lực tiêu tiền của cậu. Con người cậu, từ xa tới nay chẳng bao giờ tiết kiệm, cho nên, có nhiều tiền một chút vẫn tương đối tốt hơn.
Liên Bang Vũ Trụ có nhiều hành tinh như thế, cậu đi dạo khắp nơi một chút, chắc chắn sẽ tốn không ít tiền. Cậu như này chỉ là đang tích cóp tiền trước.
Cách Đới cười nhạo: "Cậu đã quên cuộc thi đấu này chỉ cho phép một người còn sống khi ra khỏi đây hả?"
Annie từ xa đi tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975601/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.