-Hôm nay mọi người tiếp tục chia nhau ra tìm, tôi không tin chúng ta không thể tìm ra được họ.- Bảo tiếp tục dẫn mọi người tới chỗ bìa rừng tìm kiếm.
Minh, Bảo và Hoàng nhanh chóng tản ra, đi sâu vào trong để tìm kiếm, còn Dương thì lặng lẽ nấp ở bụi rậm gần đó.
-Chị à, ngày nào cũng như thế này cả mà sao họ không chịu từ bỏ nhỉ, con nhỏ đó có gì tốt cơ chứ.- Anh tức tối nói với Nhi.
-Em bình tĩnh đi, rồi họ sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi thôi.
-Em chẳng muốn ở đây chút nào cả.
-Vậy thì ta đi thôi, chị dẫn em đi chơi một chút.
-Được ạ.- Anh mừng rỡ.- Em chỉ mong được chơi đùa với bọn nó mà thôi.
-Đi thôi.
Nhi dẫn Anh đi về phía đường dẫn đến nhà trọ. Đợi hai người họ đi xa đến một khoảng cách an toàn, Dương mới bí mật đi theo sau.
-Chị nói xem, hôm nay chúng ta sẽ làm gì bọn nó nhỉ?- Anh suy nghĩ.
-Suỵt.- Nhi ra hiệu im lặng, Anh lập tức đứng lại.
-Có chuyện gì thế chị?- Anh nói nhỏ.
-Em cứ tiếp tục đi đi, đừng nói gì cả.- Nhi liếc nhìn về phía sau rồi nói với Anh.
-Vâng ạ.- Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Anh vẫn làm theo những gì Nhi bảo.
Nhi và Anh đi được một lúc thì Nhi đột ngột kéo Anh rẽ vào một hướng khác. Dương nhanh chóng chạy theo nhưng không thấy bóng dáng hai người họ đâu.
-Cô đi theo chúng tôi làm gì?- Nhi bước ra từ phía sau Dương.
-Vậy sao chị lại đi đến đây, mọi người đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-don-gian-la-ta-duoc-ben-nhau/188084/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.