Chương 87
"Tốt lắm! Anh thích em nói như thế."
Ài! Trần Tĩnh nghĩ: Hôm nay chắc cô thả lỏng quá nhiều rồi, hoặc, cũng không có gì phải quá ngạc nhiên, bởi hắn luôn ở trong lòng cô, chuyện cô coi hắn như người một nhà cũng là bình thường, không phải sao? Nhưng làm người một nhà là như thế nào? Dù sao bọn họ cũng không còn là người một nhà nữa.
Hôm nay được cô gái nhỏ thừa nhận như vậy, Tiêu Yến Tranh thực thỏa mãn, những việc còn lại, cần có thời gian, không thể vội được.
“Nằm xuống đi, nằm cho thoải mái”
Tay Tiêu Yến Tranh nhẹ nhàng đè lên vai người phụ nữ, để cô dễ dàng nằm lại trên tấm bạt rồi rút tay về, cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Hắn không phải không muốn gần gũi cô, nhưng hắn biết trong lòng cô vẫn còn nút thắt. Hắn không thể nóng vội, mọi chuyện đều phải từ từ, từng bước một mới là giải pháp đúng đắn.
Quả nhiên, lúc người đàn ông đưa tay ôm lấy vai cô, Trần Tĩnh có chút khẩn trương, sau đó bình thường trở lại.
Hai người đều gác tay sau gáy, ngửa mặt lên nhìn trời, hôm nay bầu trời trong xanh không có mây, đây là màu sắc hiếm thấy ở thành phố D. Có lẽ nơi đây cách rất xa thành phố D nên dường như mọi sự yêu ghét đều bị ngăn lại hết ở thành phố D.
Buổi chiều, Tiêu Yến Tranh đưa Qua Qua đến khu vực thả diều, còn có cả Tiểu Hoàng, hai người một chó chạy đến mồ hôi đầm đìa.
Trần Tĩnh lo con bị mệt, còn sợ đứa nhỏ bị cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-mong-muon-thu-linh-lung/1981319/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.