Chương 80
Đứa bé kia là ai? Nhìn cũng khoảng 3-4 tuổi… 3-4 tuổi? Nếu là con của Trần Tĩnh, tính theo thời gian, không phải là cháu trai của Tiêu gia sao?
Ngôn Thục Thanh cảm thấy huyết áp lại đang tăng lên cao! Trong đầu nổ đùng một tiếng, da đầu căng lên!
Hai người cấp dưới đi bên cạnh đang thao thao bất tuyệt nói về hạng mục, theo ánh mắt bà chủ nhìn sang, thấy bà dừng lại trước mấy người và một đứa trẻ, người quen sao? Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng làm biểu tình “tôi không biết”.
Ngôn Thục Thanh quay đầu nói với người phụ trách: “Tôi có chút việc, mấy người về trước, tôi sẽ gọi điện thoại sau” nói xong không chờ trả lời, bước gấp gáp về phía mấy người đằng trước.
Người đi qua đi lại rất nhiều, Trần Tĩnh chỉ chú ý đến Tiểu Qua Qua, không để ý đến Ngôn Thục Thanh đã đứng bên cạnh.
“Được rồi, không chơi đu như thế mãi được…”
“Con biết, vì xương khớp trẻ con chưa chắc, dễ bị trật khớp, sẽ rất đau”, đứa nhỏ nói tiếp đâu ra đấy.
Trần Tĩnh nhét khăn giấy đã lau mồ hôi cho con trai vào túi nhỏ cạnh balo, ôm Qua Qua hôn một cái vào trán nó, khen ngợi: “Đúng rồi! Con trai mẹ thật giỏi!”
Được khen, Qua Qua ngượng ngùng cười hi ha, hỏi Trần Tĩnh: “Mẹ, con đói, giờ mình đi ăn cơm à?”
“A, con đói rồi à? Vậy chúng ta đi nhanh một chút được không? Như thế sẽ nhanh lấp đầy được cái bụng nhỏ của con”, giọng Trần Tĩnh nhẹ nhàng ngọt ngào, không khác biệt lắm với giọng 3 tuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-mong-muon-thu-linh-lung/1981326/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.