Chương 11
Ba người đi bộ về nhà, Tôn Mỹ Hoa và Trần Tĩnh cùng đi phía trước.
Tôn Mỹ Hoa cúi đầu nhìn lại, thấy Tiêu Yến Tranh còn cách mình một đoạn, xích lại gần con gái, nhỏ giọng nói: “Hai đứa bây giờ ở chung à?”
Trần Tĩnh nhướn mi nhìn Tôn Mỹ Hoa: “Vâng, cũng đã lĩnh chứng rồi”
Tôn Mỹ Hoa không nói gì, hắng giọng một cái, Trần Tĩnh không hiểu, nhìn Tôn Mỹ Hoa, thấy bà có vẻ không muốn lên tiếng, cũng không hiểu mẫu hậu đại nhân nhà mình đang suy tính cái gì, dứt khoát không nghĩ nữa.
Về đến nhà, Tôn Mỹ Hoa ngồi trên sofa, đột nhiên chú ý đến đồng hồ treo trên bức tường phía sau tivi, kim đồng hồ đã chỉ 7 giờ 15, kêu lên một tiếng: “Ây, con có phải đi làm chương trình không? Trễ rồi?” Bà chỉ vào đồng hồ.
Trần Tĩnh đang ra ban công thu quần áo, vừa lắc lư mang quần áo xuống vừa quay đầu lại nói: “Hôm nay cuối tuần, con không có chương trình”
“À, vậy thì tốt!” Tôn Mỹ Hoa thở phào.
Trần Tĩnh thu quần áo vào sofa, Tôn Mỹ Hoa cùng con gái gấp đồ, trong đó có cả quần áo của con rể, của Trần Dân Sinh, Tôn Mỹ Hoa chỉ gấp đồ của con gái, đồ của Trần Dân Sinh không thèm đụng vào.
Trần Tĩnh liếc nhìn Tôn Mỹ Hoa, trong lòng thấy buồn cười mà không dám nói, vợ chồng mà xem nhau như kẻ thù, ba mẹ mình cũng coi như không bình thường đi.
Lúc lên đại học, một phòng 6 người, tính cả cô thì trong phòng có đến 3 người có ba mẹ ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-mong-muon-thu-linh-lung/1981470/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.