Chưa đầy một ngày, bên bờ biển xuất hiện thêm một căn nhà đá.
Khúc Thành Lâm đã nhòm ngó nguồn lương thực dưới biển từ lâu, chỉ là để tránh xung đột nên vẫn chưa dám xuống. Nhưng khi biết người ở đây là ai, anh ta liền ôm cái cằm bị chọi đá đến bật máu mà chạy tới ngay.
Tần Mạc dĩ nhiên không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của mình với Lạc Bàn. Dù căn nhà đá của Khúc Thành Lâm cách bọn họ hai trăm mét, anh vẫn cảm thấy quá gần.
Tần Mạc: "Không được, phải bắt bọn họ xuống phía nam thêm chút nữa."
Anh vừa nói vừa định bước lên trước, nhưng Lạc Bàn kéo lại: "Anh thôi đi, xuống nam nữa là thành ở dưới biển rồi."
"Em không thấy hai người họ ở gần quá ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của chúng ta sao?"
"Không thấy, nhưng mỗi tối anh vận động thì ảnh hưởng em nhiều hơn đấy."
"Sao lại nói thế? Có một người chồng khỏe mạnh cường tráng như anh, em nên vui thầm mới phải."
Lạc Bàn lườm anh một cái, dựa vào khung cửa sổ gỗ của căn nhà bên biển, nhìn xa về nơi chân trời hòa vào đại dương, trong mắt phảng phất nét đăm chiêu.
Tần Mạc: "Bọn họ ở đây làm em khó chịu à? Để anh đuổi đi ngay."
"Không, đừng có kiếm chuyện."
Lạc Bàn kéo tay anh lại: "Anh nói xem, chúng ta cứ ở đây đợi chết già thật sao?"
"Chưa chắc là chết già được đâu..." Tần Mạc vừa nói vừa "phì phì" mấy tiếng, nhưng dù sao miệng anh cũng nhanh hơn não.
"Hình như ngoài yêu đương ra, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556129/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.