Editor: Puck - Diễn đàn
Tiểu đệ bị đe dọa, lập tức yên tĩnh quy củ, cung kính khom lưng, “Đại ca, em sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
Diêu Bối Địch nén cười, quay đầu lại nhìn Tiêu Dạ.
Hình như Tiêu Dạ bị nhìn chằm chằm như vậy cực kỳ không được tự nhiên, “Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng.
Diêu Bối Địch cũng không nhiều lời, lúc ôm Tiêu Tiếu chuẩn bị rời đi, lại dừng chân một chút, “Đúng rồi, em thay Bối Khôn cám ơn anh.”
Không cần phải nói rõ ràng nhiều, Tiêu Dạ biết cô đang cám ơn điều gì.
Tiêu Dạ nhắm mắt lại, không lạnh không nóng nói, “Chỉ không muốn dính vào chuyện nhà họ Diêu các người.”
Diêu Bối Địch cắn cắn môi, “Dù thế nào, cám ơn.”
Nói xong, liền ôm Tiêu Tiếu sải bước rời đi.
Tiêu Dạ mở mắt ra nhìn theo phương hướng cửa phòng bệnh, lại ngoái đầu nhìn lại, “Bón cơm.”
Tiểu đệ sợ run một hồi lâu.
Hoàn toàn không cản nổi tiết tấu thay đổi sắc mặt của đại ca!
…
Diêu Bối Địch ôm Tiêu Tiếu rời đi.
Tiêu Tiếu ôm cổ Diêu Bối Địch, chăm chú hỏi, “Cha thật sự yêu thương con sao? Mới vừa rồi bác sỹ nói.” Bởi vì không dám xác định, còn mạnh hơn lời bác sỹ nói. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười, gật đầu.
“Ha ha, con cảm thấy thật vui mừng, về sau con ở bên cạnh cha nhiều hơn được không?” Tiêu Tiếu nói.
Diêu Bối Địch vẫn cười như cũ, gật đầu.
Cô không biết từ chối con gái mình như thế nào, rất lâu Tiêu Tiếu hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/2468710/quyen-2-chuong-30-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.