Editor: Puck - Diễn đàn
Diêu Bối Địch gật đầu, “Ừ, em trai tôi, Diêu Bối Khôn.”
Kiều Tịch Hoàn đi tới, nhìn thằng nhóc thúi đó, “Không gãy tay thiếu chân chứ?”
Diêu Bối Khôn lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Từ nhỏ đã không thông minh, hiện giờ ngu hơn rồi.” Nhìn dáng vẻ Diêu Bối Khôn, Kiều Tịch Hoàn vô cùng thẳng thắn.
Diêu Bối Khôn bị đả kích, không nhịn được mở miệng nói, “Tôi không ngốc.”
Cậu ta ngốc khi nào chứ, chỉ có điều suy nghĩ không thể dùng được trên mặt học tập, nếu cố gắng học tập, ai nói cậu ta không thể đỗ đại học Thanh Hoa Bắc Đại Harvard Oxford chứ?!
Cậu ta chỉ là, chỉ là đột nhiên vừa nhìn thấy cô đã yêu!
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười.
Diêu Bối Khôn nhỏ hơn cô tám tuổi.
Thật ra thì Diêu Bối Khôn rất thích đi theo sau cái mông của cô, có lúc biểu hiện còn rõ ràng hơn Diêu Bối Địch, lúc nhỏ dáng dấp Diêu Bối Khôn cực kỳ đáng yêu, gương mặt tròn trịa vô cùng trắng nõn, khi vui mừng cô trêu chọc Diêu Bối Khôn, khi mất hứng sẽ một cước đạp đi, vô cùng thô lỗ với Diêu Bối Khôn, thằng nhóc Diêu Bối Khôn kia giống như sẽ không nhớ thù không đau, cho dù cô đối xử với thằng nhóc này như thế nào, mỗi lần nhìn thấy cô cậu ta đều cười hì hì lấy lòng.
Có lúc cô thật sự không hiểu, cô rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, hấp dẫn được tiểu chính thái* này.
(*) Tiểu chính thái: chỉ những cậu bé, thiếu niên, những chàng trai trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/2468711/quyen-2-chuong-31-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.