Tô Thiên Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào ba chữ thô to nhất: Nguyễn Hạo Thiên.
“Anh ta tên là Nguyễn Hạo Thiên?” Chiều tối, Thẩm Minh Dương đến thăm bệnh, cầm tấm danh thiếp Tô Thiên Kiều đưa cho anh, cẩn thận đánh giá một lượt, ngạc nhiên hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu, ánh mắt sâu không nhìn ra được chút biểu cảm nào: “Nghe Kỷ Vân Huy nói, tấm danh thiếp này của anh ta, trừ khi là người cực kì thân cận, bằng không không thể nào có được. Ngoài việc dùng tên của anh ta để đăng ký công ty ra, các tài sản khác đều dùng danh nghĩa công ty hoặc là tên người cực kì thân cận và tin tưởng để đăng ký, trước giờ anh ta sẽ không dùng tên của mình. Anh ta… quả nhiên là một người cực kì cẩn thận.”
“Cũng có nghĩa là, 7 năm trước ở Hắc Dạ, anh ta dùng tên giả?” Thẩm Minh Dương hỏi.
Tô Thiên Kiều gật đầu nói: “Đúng vậy, trong thành phố A, người biết tên thật của anh ta cực kì ít, chẳng qua… người bên ngoài dùng một danh hiệu để gọi anh ta!”
“Ác ma địa ngục!” Thẩm Minh Dương tiếp lời Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Đúng…” Khó trách lần đó trong khách sạn Hoài Vinh, cô lờ mờ nghe thấy người chủ trì của Hắc Dạ nói ra mấy câu này trong lúc hoảng sợ.
“Vô Tình, tuyệt đối cô không thể tìm anh ta báo thù!” Thẩm Minh Dương lo lắng quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều, sắc mặt nghiêm túc kiên định.
Tô Thiên Kiều và anh quen nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-quyen-quy/1647926/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.