Trong lòng Lý Tình Thâm, bách chuyển thiên hồi, các loại cảm xúc khác nhau cuồn cuộn, nhấp nhô, anh chưa kích động như vậy bao giờ.
Nghĩ tới, nghĩ tới Lý Tình Thâm lại nhăn mày lại.
Cô biết anh thích cô, cô cũng thích anh, tại sao, khi anh nói ra với cô những lời đáy lòng, cô lại cự tuyệt anh?
Tô Thần nhìn ánh mắt Lý Tình Thâm từ từ tỉnh táo lại, biết trong lòng của anh nghĩ tới điều gì, lập tức làm bộ như lơ đãng mở miệng, nói lời trong lòng anh ra: “Chỉ là, tôi tò mò, nếu cô ấy thích cậu, cô ấy cũng biết cậu thích cô ấy, tại sao cô ấy không đi cùng với cậu?”
Lý Tình Thâm không lên tiếng.
Cho dù anh thông minh, anh cũng không nghĩ ra nguyên nhân phía sau là gì.
“Tôi vì muốn giúp cậu giải quyết vấn đề, cho nên tôi liền cố ý muốn kích thích cô ấy, cho nên nói ra muốn cùng cô ấy kết hôn, tôi vốn muốn buổi sáng hôm nay mang cô ấy đi lĩnh chứng, tôi nghĩ, cô ấy khi đóng con dấu cuối cùng, sẽ hối hận. Sau đó tôi có thể khai quật chút gì. Giải quyết hết những chuyện này, nếu không cô vẫn trốn cậu...cậu phải làm thế nào?”
Tô Thần nói rất đúng.
Lý Tình Thâm nghĩ, anh phải biết tại sao cô không đi cùng với anh.
Lý Tình Thâm đứng ở nơi đó, suy nghĩ một chút, anh mới nói với Tô Thần: “Chuyện còn lại, cậu chớ xía vào.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Cô nằm ở trên giường lớn trong phòng tổng thống Hoàng Cung, hoảng hốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668279/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.