Kiều Khải Dương hơi cong môi một cái, che dấu sự kinh ngạc trong ánh mắt: "Anh ta cho phép em sao?"
Lan Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Anh ấy không đến mức ngang ngược như thế, chính anh ấy bảo tôi ra tiễn anh."
Kiều Khải Dương cũng cười theo.
Tất nhiên anh ta không cần phải ngang ngược rồi.
Bởi vì hiện tại không cần phải vụng trộm cũng không cần phải cướp đoạt, càng không cần phải bức bách, chẳng phải trái tim em cũng đã là của anh ta rồi đó sao! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Từ từ tiến lại, anh hai cánh tay anh đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác thấy cô bỗng cứng đờ, nhưng Kiều Khải Dương cũng không chịu buông tay, anh tham lam muốn giữ lại vài giây ngắn ngủi được ôm cô như thế, cũng không có ai nhìn thấy hốc mắt của anh đã bắt đầu có chút đỏ lên, giống như phải xa nhau vậy.
"Được rồi, " anh thản nhiên nói, "Anh đi đây!"
Hẹn gặp lại, Mộ Lan Khê!
Nói xong anh liền lùi lại, xoay người đi về hướng lối rẽ xa lạ mà cô đã nói.
Tại bối cảnh quen thuộc của thành phố, nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng đi càng xa kia, cảm giác có cái gì đó hơi kỳ quái. Vốn định quay trở về đột nhiên Lan Khê sực nhớ tới một chuyện, sắc mặt trắng nhợt, kêu một tiếng nho nhỏ: "Kiều Khải Dương!"
Cách một khoảng độ hơn mười thước, Kiều Khải Dương xoay người lại, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên gọi anh lại.
Nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng, lúc cô vừa mới định mở miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437676/chuong-243-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.