"Sở tổng..." Uông Trạch đuổi theo phía sau, nhìn thấy Sở Ngự Tây sải bước vào toà cao ốc Lạc Hà, anh vừa đuổi theo vào, thấy Sở Ngự Tây đã vào thang máy, cũng không chờ anh, thang máy đóng lại.
Đầu của Sở Ngự Tây căng đau, anh chỉ chậm nửa giờ, ở bãi đậu xe không thấy xe của Nhiễm Đông Khải, nên sẽ không xảy ra chuyện gì!
Tay anh có chút tê, trong đầu đều nghĩ đến cảnh cô có thể hầu hạ ở trên người kẻ khác, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, dù đã không còn tình nghĩa đối với người phụ nữ kia, cũng không nên dùng phương pháp bẩn thỉu này. Anh tức đến chút lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Anh biết đây là hang ổ của Lý Minh Nhân, chung quy là một chỗ chơi đùa, ít nhiều gì cũng biết nền tảng của đối phương, không biết chuyện xấu của đối phương, thì không thể có giao hảo.
Anh đến ngoài cửa, dùng sức gõ cửa.
Phòng ốc cách âm quá tốt, anh không nghe được âm thanh bên trong.
Gõ mấy cái cũng không mở, anh bắt đầu dùng chân đá, đá nửa ngày chân đã mỏi, cửa cũng không mở.
"Sở tổng, nếu không đến quầy lễ tân điện thoại đi!" Uông Trạch theo kịp, thấy anh thế này cũng không phải cách, nghĩ đến điện thoại nội bộ có thể gọi vào.
Sở Ngự Tây nghe xong quát lên: "Vậy cậu còn không mau đi!"
Uông Trạch bất đắc dĩ vội vàng liên hệ với quầy lễ tân.
Sở Ngự Tây ở ngoài cửa, đã cảm thấy trong lòng rối loạn.
Sau một lúc lâu, Uông Trạch chạy tới, lắc đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610734/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.