"Bình An, nàng sẽ là một vị hoàng đế tốt."
Hắn nhìn ta dịu dàng, nhẹ giọng: "Điện hạ, hãy bảo trọng."
Ta luống cuống tay chân bịt vết thương trước n.g.ự.c hắn, m.á.u đen đỏ trào ra kẽ tay, dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn dòng m.á.u tuôn chảy.
"Sư huynh, người luôn âm thầm báo tin cho Như Nghiên, chính là huynh, đúng không?"
Câu hỏi của ta không ai trả lời, sư huynh nằm trên gối ta, đã tắt thở từ lâu.
Hoàng đế trọng thương, Thái tử qua đời.
Nước không thể một ngày không vua, nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Tạ Văn Triết, con trai duy nhất còn lại của phụ hoàng.
Nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan thành mây khói. Thi thể Tạ Văn Triết bị chó hoang gặm nhấm, biến dạng không nhận ra, được tìm thấy trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô kinh thành. Thứ duy nhất nhận dạng được t.h.i t.h.ể là chiếc ấn bên hông.
Nhân lúc triều thần chưa kịp phản ứng, ta đưa con trai ba tuổi của Tạ Văn Đoan lên triều đường.
"Nước không thể một ngày không vua, Thái tử chỉ có một đứa con này, tuổi còn nhỏ, mong các vị đại thần ra sức phò tá."
Phụ hoàng còn chưa trút hơi thở cuối cùng, lễ đăng cơ của tân đế đã được chuẩn bị.
Dù sao thì Thái y cũng đã chẩn đoán, phụ hoàng thuốc thang vô hiệu, chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.
...
Tan triều, ta mời đại cửu phụ cùng đi thăm phụ hoàng. Trên đường đi, đại cửu phụ không nói một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-phuong-hoang/2110556/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.