Ta túm chặt lấy cổ áo hắn, giọng nói sắc lạnh: "Làm con người, khi biết rõ kẻ thù đã g.i.ế.c mẫu thân mình, chẳng lẽ không nên báo thù rửa hận sao?"
Tạ Văn Đoan bị vẻ mặt đầy thù hận của ta dọa sợ, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng, một lúc sau mới dám nhỏ giọng đáp: "Phải."
"Tốt lắm, Văn Đoan, ta muốn cả nhà Lý Quý Phi phải đền mạng cho mẫu hậu. Đệ thấy thế nào?"
Tạ Văn Đoan rụt người lùi lại, ấp úng nói sang chuyện khác: "Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Ta cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là quá đau buồn, muốn báo thù cho mẫu hậu thôi mà."
Tạ Văn Đoan cẩn thận nắm lấy tay ta, mắt hắn rưng rưng: "Đệ biết lòng hoàng tỷ đang rất đau khổ, mẫu hậu đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại tỷ và đệ nương tựa lẫn nhau. Hoàng tỷ, tỷ phải giữ gìn sức khỏe đó."
Ta vỗ nhẹ lên má hắn: "Văn Đoan cứ yên tâm, ta sẽ tự biết bảo trọng."
Nếu ta không biết giữ gìn sức khỏe, làm sao có thể đạp được con sói con như ngươi xuống dưới chân ta đây?
"Văn Đoan, đệ hãy thề trước linh cữu của mẫu hậu, nhất định phải báo thù cho người!"
Tạ Văn Đoan bị ta ép buộc phải thề độc, hắn thề rằng nhất định sẽ dùng mạng của cả nhà Lý Quý Phi để tế cho vong linh của mẫu hậu.
Ta đứng sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn hắn thề độc.
Lời thề ấy, dĩ nhiên chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-phuong-hoang/2110604/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.