Khoa nội trú mở cửa lúc 6 giờ sáng.
Khi tôi đến, anh trai đang uống cháo.
Anh trông có vẻ như cả đêm không ngủ, nhưng vẫn nở một nụ cười gượng: "Em chưa ăn sáng đúng không? Anh mua thêm một phần, ăn xong rồi đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé."
6 giờ rưỡi, tầng này sẽ bật đèn cực tím để khử trùng, cần phải ra ngoài chờ khoảng hơn nửa tiếng.
Tôi trệu trạo nhai bánh bao mà không cảm nhận được vị gì. Đến khi thấy thời gian đã gần tới, tôi ra ngoài mượn một chiếc xe lăn, đẩy anh xuống tầng.
Anh trai không nói gì trong suốt quãng đường.
Bệnh viện vào giờ này rất nhộn nhịp, người qua lại đều vội vã.
Tôi đẩy anh dọc theo con đường nhỏ, nơi này phong cảnh đẹp, lại ít người.
Đợi đến khi xung quanh không còn bóng dáng ai, anh mới lên tiếng.
"Em có biết vì sao anh luôn nghe lời mẹ không?"
Câu hỏi quá đột ngột, tôi không hiểu ý anh.
"Vì mẹ đã hy sinh quá nhiều để chữa bệnh cho anh."
Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo sự mệt mỏi không cùng.
"Em còn nhỏ, nên không nhớ. Khi bố mất, nhà mình nợ ngập đầu. Lúc đó anh nằm trong bệnh viện, chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho xong."
"Nếu không có anh làm gánh nặng, chắc chắn nhà mình đã không như thế. Anh chỉ muốn mẹ sống thoải mái hơn một chút."
"Khi em vừa sinh không bao lâu, mẹ đưa em đi tiêm phòng thì cứu được một người. Người đó để cảm ơn mẹ, đã tặng một khoản tiền lớn, vừa đủ để anh làm phẫu thuật."
"Sau phẫu thuật, cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-am-que-mon/2597296/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.