Do dự một lúc lâu, cô ấy lại quay đầu về phía Diệp Văn Huyên: "Cái này, chúng tôi đã nói hết tình hình cho Diệp Văn Huyên rồi, để cậu ấy nói chi tiết với hai bác, tôi mắc tiểu, cáo từ!"
Nói xong cô ấy liền phóng như thỏ ra khỏi nhà, chỉ để lại một cái bóng mờ.
"Phi Phi, cậu quên mang giấy rồi!"
Tôi gọi một tiếng, sau đó nháy mắt với Diệp Văn Huyên, cũng lao ra khỏi nhà.
Haizz, thực sự không nỡ nhìn thấy cảnh khổ đau nhân gian này!
Tôi và Tống Phi Phi lén lút nấp ngoài cửa, không bao lâu sau, trong nhà liền vang lên tiếng khóc xé lòng.
Tống Phi Phi lau nước mắt: "Haizz, Linh Châu, lòng tôi khó chịu quá, gia đình này thảm quá rồi, tiền của họ, tôi trả thay cho nhé."
Tôi lấy tay áo lau khóe mắt: "Phi Phi cậu đúng là người tốt, đạo gia chúng ta không nói tiền, chỉ nói duyên. Chuyện này, mười vạn tám ngàn duyên."
Chặt đẹp tiểu thư nhà giàu một phen, tâm trạng tôi khá hơn một chút.
Khi quay lại nhà, Diệp Văn Huyên đã an ủi xong bố mẹ Diệp. Mẹ Diệp mặt đầy bi thương, nhưng thần sắc lại rất kiên định.
"Linh Châu Đại Sư, tôi còn có thể gặp lại Tiểu Lỗi một lần nữa không?"
Tôi đồng tình gật đầu: "Đợi tôi tìm đủ hồn phách của cậu ấy, có thể để hai người từ biệt đàng hoàng."
Diệp Tiểu Lỗi đã mất bảy phách, việc tìm t.h.i t.h.ể cậu bé trở nên cực kỳ khó khăn.
Tôi dẫn theo Tống Phi Phi, cùng bố mẹ Diệp trở về nhà họ Diệp.
Vào nửa đêm, giờ Tý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-luc-linh-chau-anh-dao-tieu-tuu/2751828/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.