Đầu của Trần Linh từ phía sau Minh Uyên thò ra: "Ủa, sao chúng chạy hết rồi?"
"Cha! Có người đánh con!" Con chồn hôi nhỏ khóc đến xé lòng xé phổi, "Cha ơi, mau cứu con!"
Minh Uyên hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn sang: "Như Ý, mau xuống đây!"
Tôi không hỏi nhiều, xách con chồn hôi nhỏ đang bị trói như đòn bánh tét nhảy xuống.
Vừa chạm đất, mặt đất phía sau bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Động đất à?!" Trần Linh lảo đảo, vịn vào cánh tay tôi mới miễn cưỡng đứng vững.
Tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Minh Uyên.
Chỉ thấy một bóng hình khổng lồ từ từ trồi lên khỏi mặt đất, bóng người khổng lồ che khuất ánh sáng, cả sân viện trong nháy mắt trở nên tối tăm.
Hai con mắt như đèn lồng từ từ mở ra, cảm giác áp bức tăng lên đột ngột!
Tay của Trần Linh run rẩy: "To... to... chồn hôi to quá!"
Minh Uyên trầm giọng nói: "Đây mới là chủ nhân yêu vực."
"Cha!"
Con chồn hôi nhỏ lúc này không khóc nữa, vung vẩy móng vuốt phấn khích vô cùng.
Bóng người khổng lồ giơ móng vuốt về phía tôi: "Trả con trai ta lại cho ta."
Tôi run lên, ném con chồn hôi nhỏ bị trói thành đòn bánh tét lên không trung, giơ chân đá văng ra ngoài: "Trả cho ngươi đây!"
"A——"
Bóng dáng màu vàng kêu thảm thiết vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.
Trần Linh: "Cứ... cứ thế mà thả nó đi à?"
Tôi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không sao, thằng nhóc này sức chiến đấu gần như bằng không, không đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-nhu-y-hang-yeu/2773757/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.