Editor: Nại Nại
Cúp máy, cô vẫn có hơi buồn, không phải buồn vì có thêm một cặp kẻ thù, mà là cảm giác thất bại sâu sắc.
Giống như đã cứu thành công hai chú mèo con đang hấp hối khỏi lò mổ, rồi lại phải gửi chúng trở về.
Là do Quý Lan đã hỏi một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vào đêm hôm khuya khoắt, với giọng điệu dụ dỗ hỏi: "Bộ các anh không muốn tự khởi nghiệp sao?"
Cũng là cô, đêm hôm đó vội vã chạy đến văn phòng của đối phương, trấn định nửa ép buộc nửa khuyên giải, tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ sửa lại nội dung của bản thảo vốn nên đăng trên bài báo.
Vẫn là cô, vào đêm đó trước khi rời đi, cô đã an ủi anh ta: "Tin tôi đi, sẽ không sao đâu."
Cuối cùng càng là cô, chính miệng cô hứa sẽ giúp hai người họ giải quyết vấn đề này, giải quyết vấn đề hai trăm vạn đó.
Nhưng mà hiện giờ, nhưng đến cuối cùng, lại chính tay cô đưa hai người hộ trở về nơi ban đầu.
Tuần San Bát Quái.
Đối với hai người bọn họ mà nói, có lẽ đó là cảm giác hy vọng tan vỡ.
Giống như bản thân của kiếp trước vậy.
Khoảnh khắc bị thay đổi lựa chọn nguyện vọng đó.
Sai rồi.
Sai hết rồi.
Quý Lan nhắm mắt lại, lần đầu tiên phát hiện ra bản thân mình buồn cười đến cỡ nào.
Từ sau khi trọng sinh, cô mang theo tinh thần mạnh mẽ đã được rèn luyện, cộng thêm kỹ năng đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-bien-toi-thanh-blogger-noi-tieng/2749128/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.