Tuyên Ca trở lại biệt thự, hắn đứng trước cửa phòng Minh Thù, nửa ngày mới đưa tay gõ cửa một cái. 
Minh Thù còn chưa ngủ, tới mở cửa: "Làm xong rồi?" 
"Ừ." 
"Anh không giết hắn chứ?" 
"Không có." 
"Vậy là tốt rồi." Giết chết rồi, vậy rất phiền toái. 
Không khí đột nhiên an tĩnh lại. 
Minh Thù thấy Tuyên Ca không nói lời nào, cũng không đi, chỉ có thể hỏi hắn: "Còn có việc?" 
"... Không có việc gì." Tuyên Ca lui ra phía sau một bước: "Sáng mai nói sau." 
"Ngủ ngon." Minh Thù thuận thế đóng cửa. 
Ngay tại thời điểm cửa phòng muốn khép lại, một cỗ lực lượng chống đỡ cửa lại. 
Minh Thù kéo cửa ra nhìn người bên ngoài. 
Còn có việc? 
Người sau đẩy cửa ra, nắm lấy cằm Minh Thù, sau đó rơi xuống một nụ hôn nhu hòa: "Ngủ ngon." 
Sau đó hắn cấp tốc buông Minh Thù ra rồi đi xuống lầu. 
Minh Thù đưa tay sờ môi dưới, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười. 
- 
Sáng sớm hôm sau Minh Thù mở cửa liền thấy Tuyên Ca chờ ở bên ngoài. 
Thiếu nữ còn buồn ngủ, đồ ngủ trên người lộn xộn, xương quai xanh như ẩn như hiện, khuôn mặt lộ ra màu hồng nhàn nhạt vô cùng đáng yêu. 
Ánh mắt Tuyên Ca có chút trầm xuống. 
Mỗi ngày một bức thư tình bỏ vào trong ngực thiếu nữ, ấn lấy đầu cô xoa nhẹ một chút, quay người đem bữa sáng vao 
Minh Thù theo hắn đi vào: "Sao anh dậy sớm như vậy? Nhớ tôi đến không ngủ được?" 
"Đúng vậy." 
"..." 
Minh Thù trầm mặc xem hết bức thư tình hôm nay. 
Tuyên Ca múc cháo ra, 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015313/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.