Câu nói của Chương Uẩn Nghi nghe qua tưởng ngông cuồng, nhưng thực ra lại chẳng hề phô trương chút nào.
Cô vốn là đại mỹ nhân có tiếng trong giới truyền thông. Gương mặt cô gần như hoàn hảo theo tỷ lệ vàng: đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, chóp mũi tròn đầy, môi căng mọng, từng đường nét gương mặt mềm mại mà rõ ràng, góc hàm thanh tú, tạo nên tổng thể sắc sảo đầy sức hút.
Từ thời trung học, cô đã nhận được vô số lời khuyên từ thầy cô, người thân, bạn bè – rằng nên theo con đường nghệ thuật. Đến đại học thì khỏi phải nói, có cả người trong giới giải trí không biết từ đâu nghe danh, tìm tận đến trường hỏi cô có muốn vào showbiz không.
Không biết diễn cũng chẳng sao, chỉ riêng nhan sắc này thôi, có làm “bình hoa di động” cũng chẳng ai dám chê.
Không chỉ người ngoài, đến cả thầy cô trong trường cũng nghĩ vậy.
Hồi mới nhập học, Chương Uẩn Nghi chẳng phải là người giỏi ăn nói. Nhưng nhờ khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, cô luôn được các thầy cô và bạn bè “chọn mặt gửi vàng” mỗi khi có hoạt động gì cần đại diện. Dù cô nói không biết làm, mọi người vẫn khuyên răn dỗ dành, bảo cô chỉ cần đứng đó làm “gương mặt thương hiệu” là được rồi.
“……”
Từ lâu, Chương Uẩn Nghi đã biết mình đẹp. Vẻ đẹp ấy đem lại cho cô rất nhiều cơ hội – giúp cô dễ dàng chiếm ưu thế trong nhiều tình huống.
Nhưng, đồng thời, cũng không ít rắc rối đi kèm.
Như lời Duyệt Duyệt vừa nói, nhiều khách hàng, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856270/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.