🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Câu hỏi của Chu Đình Tắc khiến đầu óc Chương Uẩn Nghi thoáng chốc trống rỗng.

Nhưng rất nhanh, cô phản ứng lại: “Chắc chắn rồi.”

Cô đẩy cửa xe, thân mình nghiêng về phía ghế lái, khẽ mỉm cười:
“Đợi thuyết trình xong xuôi, dù có bận rộn đến đâu, tôi cũng sẽ mời tổng giám đốc Chu một bữa. Khi đó mình hẹn thời gian nhé?”

Chu Đình Tắc chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối.

“Ngủ sớm một chút,” anh dặn dò.

“Vâng, tổng giám đốc Chu đi đường cẩn thận.”

Dứt lời, Chương Uẩn Nghi bước xuống xe, sải bước nhanh về phía khu nhà.

Chu Đình Tắc vẫn ngồi yên, mãi đến khi bóng cô khuất sau cánh cổng, anh mới nổ máy rời đi.

Về đến nhà, Chương Uẩn Nghi thậm chí không kịp tắm rửa. Cô vừa tháo giày vừa ném túi xách sang một bên, rồi lao thẳng vào phòng làm việc.

Lời nhắc nhở của Chu Đình Tắc quả thật rất đáng suy ngẫm. Trước đó khi viết phương án thuyết trình, cô vẫn luôn phân vân giữa hai hướng: an toàn hay mạo hiểm. Dựa vào các tài liệu quảng bá trước đây của Thuận Hưng, cô thiên về hướng bảo thủ—bởi những năm qua, họ luôn đi theo chiến lược ấy.

Sau khi Bồ Lê tiếp quản từ tay bố mình, tuy từng có thay đổi, nhưng hiệu quả không nổi bật, chỉ đạt mức trung bình. Vậy nên cô cho rằng Thuận Hưng sẽ tiếp tục chọn con đường cũ.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu Bồ Lê thực sự bảo thủ, anh ta đã chẳng thử nghiệm nhiều điều như vậy sau khi nhậm chức. Bất kể thành công hay thất bại, mọi nước cờ của anh ta đều giống như đang dọn đường, chuẩn bị cho lần hợp tác với công ty truyền thông này.

Nếu đã vậy, thì tại sao không mạo hiểm một lần?

Không do dự thêm, Chương Uẩn Nghi lật lại toàn bộ phương án, viết một phiên bản mới theo hướng táo bạo hơn.

Khi gần hoàn tất, điện thoại đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn từ Chu Đình Tắc.

Nội dung liên quan đến Bồ Lê, là những dự án đầu tư anh ta từng làm ở nước ngoài. Trước đó, dù tìm đủ cách, Chương Uẩn Nghi vẫn không tra ra được mấy thông tin này.

Cô mở tin nhắn, đọc xong như nhặt được vàng. Nhưng cô không hỏi Chu Đình Tắc đã tìm được bằng cách nào—người như anh, có mối quan hệ, có thủ đoạn. Những gì cô tra không ra, không có nghĩa anh cũng bó tay.

Huống chi, khi cô hỏi anh trong xe, đơn thuần chỉ là muốn nghe góc nhìn từ một nhà lãnh đạo tầm cao. Cô không có ý nhờ vả, càng không mong ai đứng sau hỗ trợ hay mở đường hộ.

Cô không cần, và Chu Đình Tắc cũng hiểu rõ—cô sẽ không cần.

Nghĩ vậy, cô chỉ nhắn lại một câu:
【Cảm ơn tổng giám đốc Chu.】

Anh trả lời nhanh chóng:
【Chưa viết xong à?】

【Sắp xong rồi.】

【Ừm.】

Hai người không trò chuyện thêm nữa.

Dựa vào những tài liệu Chu Đình Tắc gửi, cô tinh chỉnh lại chi tiết trong bản thuyết trình. Khi hoàn tất mọi thứ, đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng.

Cô cầm điện thoại lên lần nữa, không thấy tin nhắn mới từ Chu Đình Tắc.

Đoán rằng anh đã đi ngủ, cô không nghĩ nhiều, đứng dậy đi rửa mặt, rồi ngả lưng lên giường, thiếp đi gần như ngay lập tức.

Sáng hôm sau, đến công ty, việc đầu tiên Chương Uẩn Nghi làm là ghé qua văn phòng của Caroline để thảo luận về phương án dành cho Thuận Hưng.

Caroline xưa nay luôn tin tưởng cô, hiếm khi có ý kiến gì với những bản kế hoạch do cô phụ trách.

Nhưng lần này, khi xem bản mới nhất, Caroline lại hơi do dự.

“Eva,” chị ấy khẽ gọi cô.

Chương Uẩn Nghi không vòng vo:
“Chị C, có gì chị cứ nói thẳng.”

Caroline khẽ mỉm cười, hạ giọng hỏi:
“Em nghiêng về phương án này, đúng không?”

“Đúng vậy.” Chương Uẩn Nghi đã suy nghĩ kỹ, trả lời dứt khoát:
“Em muốn dùng bản này để đấu thầu.”

Nghe vậy, Caroline gật đầu, nhìn cô:
“Lý do?”

Chương Uẩn Nghi đã chuẩn bị sẵn. Khi Caroline hỏi, cô nghiêm túc đáp lời.

Cô không phải bốc đồng, càng không vì ý kiến riêng của Chu Đình Tắc mà quyết định.

Đây là lựa chọn xuất phát từ chính cô. Làm PR, ngoài bản lĩnh và chuyên môn, đôi khi còn phải dám bước ra khỏi vùng an toàn.

Doanh nghiệp đổi mới cũng như vậy.

Nghe xong lý do của cô, Caroline không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu:
“Được, cứ làm theo ý em.”

Nói rồi, Caroline hỏi tiếp:
“Phần thuyết trình, em sẽ tự lên sân khấu chứ?”

Chương Uẩn Nghi lắc đầu:
“Em muốn để Tess thuyết trình.”

Tess là AM (quản lý khách hàng) trong phòng của Chương Uẩn Nghi, chức thấp hơn cô một bậc, nhưng làm việc rất chắc chắn, đã gắn bó với Tư Duy nhiều năm.

“Em chắc chứ?” Caroline nhìn cô, “Em thuyết trình có khi khả năng thắng sẽ cao hơn đấy.”

Chương Uẩn Nghi mỉm cười:
“Em thấy Tess thật sự rất ổn.”

Cô là người sẵn sàng trao cơ hội cho cấp dưới.

Caroline thoáng trầm ngâm:
“Không sợ trượt sao?”

“Nếu trượt, thì chắc chắn là do đề án,” Chương Uẩn Nghi điềm tĩnh đáp, “chứ không phải do người thuyết trình.”

Caroline thực ra cũng hiểu điều này. Người thuyết trình có ảnh hưởng nhất định, nhưng trọng số sẽ không thể vượt qua bản đề án.

Huống chi, Caroline cũng biết phong cách làm việc của Tess. Ưu điểm: vững vàng; nhược điểm: hơi khuôn mẫu, đôi khi thiếu linh hoạt.

Suy nghĩ một lúc, Caroline không can thiệp nữa:
“Được, em quyết đi. Dù sao họ đều là người của em, ưu nhược thế nào em nắm rõ nhất.”

Chương Uẩn Nghi khẽ gật:
“Cảm ơn Caroline đã tin tưởng cho em toàn quyền quyết định.”

Caroline nhìn cô:
“Em là người chị dìu dắt từ đầu. Chị còn không hiểu em sao?”

Chương Uẩn Nghi khẽ cong khóe môi, không phủ nhận.

Bất chợt, Caroline đổi giọng, hỏi:
“Tối qua ăn tối với Tổng giám đốc Chu và mọi người thế nào?”

“… Cũng tạm ổn.” Chương Uẩn Nghi đáp, “Sao chị hỏi vậy?”

“Giữa năm nay họ sẽ tung sản phẩm mới.” Caroline nhìn cô, “Dù Tư Duy hợp tác rất chặt với họ, nhưng không thể đảm bảo 100% dự án này sẽ thuộc về chúng ta, cho nên…”

Chị ấy dừng một nhịp, nghiêm túc nói:
“Em phải chuẩn bị tâm lý.”

Chương Uẩn Nghi gật đầu, ghi nhớ lời ấy:
“Vâng, em hiểu rồi.”

Cô sẽ theo dõi sát sao chuyện này.

Rời văn phòng Caroline, Chương Uẩn Nghi nhờ trợ lý dặn mọi người: sau giờ nghỉ trưa, tập trung tại phòng họp lớn.

Cô cần giao phó một số việc.

Ngày thứ Tư, buổi đấu thầu diễn ra vào chiều.

Sáng sớm, Chương Uẩn Nghi ra khỏi nhà, đến gần bệnh viện hẹn ăn sáng cùng Chung Linh.

Khi Chung Linh tới nơi, Chương Uẩn Nghi đã gọi sẵn đồ ăn.

“Sao lại ăn quán này nữa?” Chung Linh ngồi xuống, thở hổn hển hỏi.

Chương Uẩn Nghi bình thản:
“Tao thèm.”

Người mời khách thì có quyền lớn nhất.

Chung Linh liếc cô, nhấc ly trà trên bàn uống một ngụm:
“Lại có chuyện gì à?”

Cô ấy hiểu Chương Uẩn Nghi. Mỗi khi gặp áp lực, cô lại thích rủ ai đó đi ăn, để giảm bớt căng thẳng.

Chương Uẩn Nghi lắc đầu:
“Không có gì đâu.”

Chung Linh nhìn thẳng cô:
“Thật?”

“Thật mà.” Chương Uẩn Nghi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giải thích:
“Chiều nay có một dự án đấu thầu quan trọng.”

Thực ra mấy năm nay, Tư Duy tham gia biết bao cuộc đấu thầu, Chương Uẩn Nghi hầu như chẳng còn thấy hồi hộp nữa. Làm nghề này lâu năm, cô có tự tin, cũng có sự chuẩn bị.

Lần này căng thẳng, chỉ vì cô biết rõ: mình đã chọn một con đường mạo hiểm.

Nghe vậy, Chung Linh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói:
“Vậy hôm nay để tao mời.”

Chương Uẩn Nghi bật cười:
“Lý do?”

“Chúc bạn yêu thuyết trình suôn sẻ.” Chung Linh chẳng hề có ý định mở sâm-panh ăn mừng sớm, cô ấy chỉ đơn thuần chúc bạn mình mọi sự hanh thông.

Chương Uẩn Nghi ồ một tiếng, không khách sáo với cô ấy:
“Được, nếu tao giành được gói truyền thông cả năm của Thuận Hưng, tao mời mày ăn một bữa hoành tráng.”

“Không cần đại tiệc,” Chung Linh nói, “dắt tao đi chơi đi.”

Cô ấy đã lâu lắm rồi không có dịp thư giãn thật sự.

Chương Uẩn Nghi nghĩ một chút:
“Được, mình ra biển chơi một chuyến nhé?”

Chung Linh:
“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

Ăn sáng xong ở tửu lâu Thuận Hưng, hai người chia tay—người đến bệnh viện, người về công ty.

Về đến nơi, Chương Uẩn Nghi xử lý xong những việc gấp trong buổi sáng. Sau bữa trưa, cô thậm chí còn tranh thủ chợp mắt một lát trong văn phòng.

Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, có tiếng gõ cửa vang lên.

Chương Uẩn Nghi đáp lời:
“Vào đi.”

Người đẩy cửa bước vào không phải trợ lý của cô, mà là Tess.

“Eva.” Tess—tên tiếng Trung là Hồ Hiểu Sướng—lớn hơn Chương Uẩn Nghi nửa tuổi. Cũng vì vậy, cô ấy luôn gọi thẳng tên “Eva” theo đúng đề nghị của Chương Uẩn Nghi.

Cô không muốn ai cũng gọi mình là “chị Eva”.
Nghe vậy thấy… như mình già thật rồi.

Dù rằng cô không ngại tuổi tác và cũng thật lòng tin rằng, càng trưởng thành, bản thân sẽ càng tốt hơn. Nhưng có những chuyện, vẫn nên phân biệt rạch ròi—để đồng nghiệp lớn tuổi hơn gọi mình là “chị”, nghe vẫn thấy… hơi kỳ.

Chương Uẩn Nghi ngẩng lên:
“Tìm tôi có chuyện gì à?”

Hồ Hiểu Sướng khẽ gật đầu, thấy cô ra hiệu thì kéo ghế ngồi xuống đối diện, giọng nhỏ nhẹ:
“Chiều nay thuyết trình, cô thật sự muốn tôi lên sân khấu?”

Chương Uẩn Nghi:
“Ừ, sao? Không muốn à?”

Hồ Hiểu Sướng im lặng. Không phải cô ấy không muốn, chỉ là lo mình làm hỏng chuyện.

Chương Uẩn Nghi hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì, giọng nói nhẹ nhàng:
“Tess, cô vào Tư Duy đến nay cũng bốn năm rồi. Tôi với cô cũng quen nhau chừng ấy thời gian. Năng lực của cô, tôi rất rõ, mà chính cô cũng phải rõ chứ. Dù cô không tin bản thân, chẳng lẽ không nên tin vào mắt nhìn người của tôi à?”

Mấy lời này khiến Hồ Hiểu Sướng nhất thời nghẹn họng.

“Nhưng tôi vẫn lo—”

“Đừng lo.”
Chương Uẩn Nghi ngước mắt nhìn cô ấy, cười dịu dàng mà vững chãi, khiến người đối diện như được tiếp thêm sức mạnh.
“Bọn tôi sẽ luôn ở phía sau cô.”

Nói đến thế rồi, Hồ Hiểu Sướng bỗng không còn lý do để do dự.

Im lặng giây lát, cô ấy nhìn thẳng vào Chương Uẩn Nghi, ánh mắt kiên định:
“Tôi sẽ cố hết sức.”

Chương Uẩn Nghi:
“Tôi tin cô.”

Cô suy nghĩ một chút, rồi nhìn Tess:
“Giờ vẫn còn thời gian, hay là… mình ra phòng họp nhỏ một chuyến?”

Hồ Hiểu Sướng:
“Ra đó làm gì?”

Chương Uẩn Nghi đứng dậy, đuôi mày hơi nhướn, khóe môi cong cong:
“Để tôi thử cảm giác làm bên A một lần.”

Hồ Hiểu Sướng lập tức hiểu ý—Chương Uẩn Nghi đang tạo cơ hội để cô ấy luyện tập trước, diễn thử một vòng ngay tại phòng họp nhỏ.

“Được!” Cô ấy lập tức đồng ý, rồi lại sốt ruột hỏi:
“Có làm lỡ công việc khác của cô không?”

Chương Uẩn Nghi cầm lấy tài liệu trong tay:
“Chiều nay công việc của tôi chính là chuyện này.”

“…Ừm.”

Hai người cùng nhau vào phòng họp.

Chương Uẩn Nghi đóng vai bên A, hết sức nhập tâm vào vai trò khách hàng, suy nghĩ và đặt câu hỏi dưới góc độ đối phương.

Sau khi cùng Hồ Hiểu Sướng đi hết bài thuyết trình, cô quay về văn phòng, để lại cho đồng nghiệp chút thời gian tĩnh tâm, chuẩn bị lần cuối.

Hai giờ bốn mươi lăm chiều, Chương Uẩn Nghi cùng đồng nghiệp có mặt tại tòa nhà văn phòng của Tửu lâu Thuận Hưng.

Không bao lâu sau khi họ đến, Trừng Ngôn và đại diện các công ty PR khác cũng lần lượt tới.
Lần đấu thầu này của Thuận Hưng có tổng cộng năm công ty cùng cạnh tranh.

Chào hỏi xã giao đơn giản xong, nhóm của Chương Uẩn Nghi vào phòng họp ngồi đợi.

Đúng ba giờ, buổi thuyết trình bắt đầu.

Năm phút sau, điện thoại trong túi cô rung lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn từ Chu Đình Tắc:
【Ba giờ bắt đầu?】

Chương Uẩn Nghi: 【Ừm.】

Cô không hỏi anh làm sao biết giờ bắt đầu chính xác đến vậy.

Chu Đình Tắc: 【Tự tin không?】

Chương Uẩn Nghi suy nghĩ một chút: 【Một chút.】

Chu Đình Tắc: 【Chỉ một chút thôi à?】

Chương Uẩn Nghi: 【Ừ đó, tại sáng nay xem thử vận thế, thấy tuổi của mình hôm nay hơi xui.】

Tuy nói mê tín là không tốt, nhưng con người lúc làm việc lớn, ít nhiều cũng cần một chút lực lượng tinh thần nâng đỡ.

Chu Đình Tắc cũng đang họp, nhìn thấy dòng tin nhắn ấy thì hơi bất ngờ, lại thấy buồn cười:
【Eva cũng tin mấy thứ đó à?】

Chương Uẩn Nghi: 【Lâu lâu tin một chút.】

Chu Đình Tắc đã hiểu, hỏi tiếp:
【Vậy tuổi của tôi hôm nay vận thế nào?】

Chương Uẩn Nghi chớp mắt:
【Để tôi xem đã.】

Cô thật sự nghiêm túc tra cứu một lượt, sau đó chụp màn hình gửi cho anh:
【Hạng nhất.】

Chu Đình Tắc mở ảnh ra xem: 【Quả thật không tệ.】

Chương Uẩn Nghi: 【Không phải “không tệ”, là “rất tốt” mới đúng chứ.】

Chu Đình Tắc khẽ cong môi, hỏi:
【Muốn không?】

Chương Uẩn Nghi chớp mắt, khựng lại một chút:
【Cái gì?】

Chu Đình Tắc:
【May mắn đó.】

Chương Uẩn Nghi ngừng một giây, liền hiểu ý anh:
【Sao nào, tổng giám đốc Chu định san sẻ cho tôi một ít à?】

Chu Đình Tắc:
【Nếu giám đốc Chương cần.】

Chương Uẩn Nghi không nghĩ ngợi lâu, trả lời thẳng thắn:
【Cần chứ. Chỉ xem tổng giám đốc Chu có nỡ cho không thôi.】

Tin nhắn vừa gửi đi, cửa phòng họp liền mở ra.
Bồ Lê cùng vài vị quản lý bước vào.

Chương Uẩn Nghi và các đồng nghiệp cùng đứng dậy chào hỏi.

Sau khi ngồi lại, cuộc đấu thầu chính thức bắt đầu.

Cô tranh thủ liếc nhìn điện thoại, cửa sổ trò chuyện vẫn chưa thoát khỏi màn hình, đã có tin nhắn mới:
【Sao lại không nỡ.】

Thấy dòng này, Chương Uẩn Nghi bật cười.

Cô cất điện thoại, đột nhiên cảm thấy hôm nay Tư Duy có đến chín phần mười khả năng giành được hợp đồng truyền thông cả năm của Thuận Hưng.

Nhiều công ty cùng tranh thầu khiến áp lực không nhỏ.

Đội của Chương Uẩn Nghi lại là bên thuyết trình cuối cùng—vị trí không mấy thuận lợi.

Trước khi Hồ Hiểu Sướng lên sân khấu, Chương Uẩn Nghi ghé sát tai cô ấy, nhẹ giọng trấn an:
“Tin vào bản thân, cũng tin vào tụi mình.”

“Ừ.” Hồ Hiểu Sướng hít sâu một hơi, bước lên sân khấu bắt đầu phần trình bày.

Kết thúc phần thuyết trình, cuộc họp tạm khép lại.

Kết quả sẽ có sau khoảng nửa tiếng, nên các công ty không vội rời đi mà sang phòng nghỉ kế bên chờ đợi.

“Eva.” Chương Uẩn Nghi vừa ngồi xuống, giám đốc bên Trừng Ngôn đã gọi cô.

Chương Uẩn Nghi đáp lời:
“Giám đốc Diêm.”

Diêm Mạn mỉm cười:
“Lâu rồi không gặp.”

Chương Uẩn Nghi:
“Đúng là cũng lâu thật, dạo này chắc bận lắm phải không?”

Diêm Mạn:
“Cũng có chút, nhưng chắc không bận bằng các cậu.”

Chương Uẩn Nghi chỉ cười, không đáp lời.

Diêm Mạn nhìn cô, trò chuyện vài câu:

“Hôm nay bài thuyết trình bên cậu là do cậu viết phải không?”

Chương Uẩn Nghi:
“Lộ đến vậy sao?”

“Rất rõ luôn ấy.” Diêm Mạn từng làm việc chung với cô, nói thẳng:
“Tôi hiểu phong cách của cậu. Nhưng không ngờ hôm nay cậu lại liều đến mức này.”

Chương Uẩn Nghi hiểu ý, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê:
“Thật ra tôi cũng không ngờ.”

Diêm Mạn nhướng mày:
“Suy nghĩ sao vậy? Không sợ rớt thầu à? Hôm nay đi nước cờ hiểm quá.”

“Có cạnh tranh thì mới có rủi ro, chuyện trượt thầu thì tôi không sợ.” Chương Uẩn Nghi thành thật nói:
“Hơn nữa, tôi có niềm tin.”

Diêm Mạn tò mò:
“Niềm tin gì?”

“Có người cho tôi mượn chút vận may.” Chương Uẩn Nghi trả lời.

Diêm Mạn:
“……”

Cô ấy còn tưởng Chương Uẩn Nghi đang đùa, thoáng sững lại:
“Ý gì vậy, tôi đâu có ăn cắp bí mật của Tư Duy đâu.”

Chương Uẩn Nghi khẽ cười, mắt nhìn thẳng:
“Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Diêm Mạn liếc cô một cái, lười tranh luận tiếp.

Chương Uẩn Nghi cũng không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ cong môi, nụ cười nhẹ như gió thoảng.

Nửa tiếng sau, Bồ Lê đích thân tuyên bố: công việc PR của Thuận Hưng, chính thức giao cho Tư Duy đảm nhiệm.

Anh ta chìa tay, nhìn về phía Chương Uẩn Nghi, gương mặt ấm áp:
“Eva, hợp tác vui vẻ nhé.”

Chương Uẩn Nghi bắt tay anh ta, ánh mắt kiên định:
“Tư Duy nhất định sẽ nỗ lực hết sức vì Thuận Hưng. Hợp tác vui vẻ.”

Trên đường về, Chương Uẩn Nghi lập tức nhắn tin báo tin vui cho Caroline.

Tin vừa gửi đi, Caroline đã gọi lại ngay:
“Chị biết rồi, chúc mừng các em!” Cô cười, “Về công ty đi, tối nay chị mời mọi người ăn mừng nhé?”

Chương Uẩn Nghi cười:
“Cái này chị phải hỏi mấy người khác xem có muốn không.”

Caroline bật cười:
“Vậy dời sang thứ Sáu nhé. Hôm nay không tiện, thứ Sáu ăn một bữa, rồi đi karaoke luôn.”

Chương Uẩn Nghi đồng ý ngay.

Cuộc điện thoại kéo dài đến lúc cô về đến văn phòng.

Ngồi xuống bàn, Chương Uẩn Nghi định nhắn cho Chu Đình Tắc một tin, báo tin tốt này. Nhưng chưa kịp, trợ lý của Caroline đã gọi:
“Chị Uẩn Nghi, chị Caroline bảo chị lên họp ngay.”

Cứ thế, bận rộn suốt. Đến khi nhớ ra, đã là chín giờ tối.

Mở WeChat, hàng loạt tin nhắn chờ. Có cả từ Nhâm Hoài Mộng.

Cô ấy nhắn chúc mừng:
【Chúc mừng nhé! Lại thắng thêm một dự án lớn cho Tư Duy!】

Chương Uẩn Nghi khựng lại vài giây, liền nhắn lại:
【Ơ, sao chị biết nhanh thế?】

Theo lý, tin này chưa lan truyền nhanh vậy được. Nội bộ công ty PR thì còn hiểu, chứ công ty của Nhâm Hoài Mộng không liên quan gì ngành này.

Nhâm Hoài Mộng reply ngay:
【Sếp Chu nói đấy.】

Chương Uẩn Nghi:
【Dạ?】

Nhâm Hoài Mộng:
【Chiều nay, lúc trưởng phòng PR lên gặp sếp bàn việc, trước khi đi ra, tiện miệng kể: ‘Nghe nói bên Tư Duy hôm nay qua Thuận Hưng họp, không biết kết quả sao rồi?’ Thế là Tổng giám đốc Chu bảo: ‘Lấy được rồi.’】

Đọc đến đây, Chương Uẩn Nghi sững người vài giây, lập tức cầm điện thoại, gọi ngay cho Chu Đình Tắc.

Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Chu: “Dùng xong lại quên mất tôi.”
Uẩn Nghi: “… Tui bận quá, quên thật…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.