Khoảnh khắc nghe được lời đáp của Chu Đình Tắc, Chương Uẩn Nghi rõ ràng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Cô nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, hạ thấp nhịp thở, bình ổn một lúc mới lấy lại giọng nói của chính mình:
“…Hay là đi hướng kia một chút?”
Chu Đình Tắc gật đầu:
“Được.”
Hai người sóng bước đi về phía trước, dưới ánh trăng mờ đục in rõ bóng dáng của cả hai lên mặt đất, đôi lúc còn nhẹ nhàng đan vào nhau.
Đi được một đoạn, Chương Uẩn Nghi như chợt nhớ ra điều gì:
“Vậy anh…”
Chu Đình Tắc nghiêng đầu, khẽ nhướng mày:
“Hửm?”
Chương Uẩn Nghi há miệng, định bảo anh đừng gọi mình là Eva nữa.
Eva là cái tên mà đối tác hay đồng nghiệp vẫn dùng. Những người thân thiết hơn đều gọi cô là “Uẩn Nghi”.
Nhưng để Chu Đình Tắc gọi mình là “Uẩn Nghi” thì lại có gì đó… kỳ kỳ.
Cô im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu:
“Không có gì.”
Chu Đình Tắc ngước mắt, chăm chú nhìn cô vài giây rồi quay đi:
“Đi thôi.”
Anh không hỏi tiếp điều cô định nói.
Bởi anh hiểu — hiểu sự ngập ngừng chưa kịp thốt thành lời của cô.
Hai người tiếp tục dọc theo con đường nhỏ trong làng. Tiếng ếch nhái cùng âm thanh của những loài vật không rõ tên gọi vang vọng rõ ràng hơn.
Lặng đi một lát, Chương Uẩn Nghi hỏi người đi bên cạnh:
“Anh từng đến đây chưa?”
Chu Đình Tắc đáp:
“Từng đi ngang qua.”
“Thảo nào,” Chương Uẩn Nghi lẩm bẩm.
Thảo nào lúc nãy khi đến đây, anh chẳng cần bật bản đồ, cứ thế mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856284/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.