Cùng ở bên cạnh “giết thời gian” với Chu Đình Tắc một lúc, Chương Uẩn Nghi lại lao vào công việc.
Bận rộn đến tận tối, cô cũng chẳng có thêm thời gian liên lạc với anh.
Ngày hôm sau là buổi làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ ba ngày. Vừa đến công ty, cô nhận được tin nhắn từ bố: “Mấy giờ hạ cánh vậy con?”
Hai bố con rất ít khi liên lạc, mà có thì cũng chỉ xoay quanh chuyện chính sự.
Ấn tượng của Chương Uẩn Nghi về bố mình không sâu đậm, tất nhiên giữa họ cũng chẳng có khoảng cách gì to tát, chỉ đơn giản là không thân thiết.
Giống như phần lớn mối quan hệ giữa cha và con gái, hoặc giữa hai người đàn ông trong một nhà, cô và bố mình không khác gì người xa lạ là mấy, nói chuyện thì gượng gạo, ở cạnh nhau lại thấy không tự nhiên.
Cô cũng chẳng biết nên hình dung cảm giác ấy thế nào, chỉ gói gọn một câu: Giữ nguyên như bây giờ là ổn.
Có thời điểm cô từng muốn gần gũi hơn, nhưng bố thì lại chưa bao giờ cho cô cơ hội ấy.
Đến bây giờ, cô cũng không còn cần điều đó nữa, nên cứ để mọi thứ như hiện tại là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Chương Uẩn Nghi cúi đầu trả lời:
“Con đến muộn một chút, đã đặt xe đón rồi. Hai người nghỉ sớm đi nhé.”
Cô không cần ai đến đón.
Bố cô không hỏi thêm gì, chỉ nhắn một câu:
“Được. Chú ý an toàn, có gì thì gọi điện.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Chương Uẩn Nghi đặt điện thoại xuống.
Có lẽ vì sắp nghỉ lễ nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856294/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.