Chỉ mới nghe mấy câu trêu chọc của Chung Linh, đồng tử của Chương Uẩn Nghi đã co lại dữ dội. Cô vội vàng gõ lại:
“…Mày đang nghĩ gì vậy? Anh ấy ở nhà tao để trông giúp Hồ Du Du thôi.”
Chung Linh: “Hả?”
Chương Uẩn Nghi bèn đơn giản kể lý do vì sao giờ này rồi mà Chu Đình Tắc vẫn chưa về.
Nghe xong, Chung Linh còn hơi thất vọng gửi qua một câu:
“Thì ra là vậy à?”
Rõ ràng là còn mong được hóng một câu chuyện kịch tính hơn.
Chương Uẩn Nghi cạn lời: “Mày còn tỏ ra tiếc nuối nữa.”
Chung Linh bật lại ngay: “Chẳng lẽ mày thì không?”
Chương Uẩn Nghi: “…”
Chung Linh dí sát: “Có hay không?”
Chương Uẩn Nghi cầm chặt điện thoại, bất giác nhớ tới cảnh lúc ban nãy ngoài ban công. Ánh mắt Chu Đình Tắc nhìn cô, trong trẻo thì có trong trẻo, nhưng tuyệt đối không hề thuần khiết—ẩn sâu trong đó là kìm nén cùng khát vọng. Nếu Hồ Du Du không bỗng tỉnh dậy khóc ré, e rằng anh đã cúi xuống hôn cô rồi.
Mà kể cả anh không làm gì, có lẽ chính cô cũng sẽ không kìm được mà khẽ kiễng chân, chủ động áp lại gần.
Ý thức được điều đó, mặt cô nóng bừng, tay đưa lên khẽ chạm sống mũi, chột dạ đáp: “Không có.”
Chung Linh: “Chậc.”
Chương Uẩn Nghi: “…Mày trực tối nay không bận à?”
Chung Linh: “Không phải mày chủ động nhắn cho tao sao?”
Cô ấy chẳng cho Chương Uẩn Nghi lảng sang chuyện khác, liền gặng hỏi tiếp:
“Sau khi tỏ tình thì sao? Hai người chính thức ở bên nhau rồi chứ?”
Chương Uẩn Nghi nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856305/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.