Thấy Giang Mạt cứ chăm chú nhìn căn nhà, Bùi Xuyên hỏi: “Chị sao thế?”
Giang Mạt hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Thực ra cô hơi muốn hỏi mình có phải lần đầu đến đây không, nhưng như vậy chắc chắn sẽ lộ sơ hở.
Hơn nữa vừa rồi Bùi Xuyên cũng nói, chuyện anh có căn nhà này chỉ từng nhắc qua với cô một lần, chứng tỏ trước đây cô chưa từng tới đây.
Bùi Xuyên đỗ xe, hai người vội vã chạy vào nhà dưới cơn mưa tầm tã.
Vừa vào trong, Bùi Xuyên đi lấy khăn, còn Giang Mạt tranh thủ thời gian đó quan sát căn nhà.
Tầng một có phòng khách, bếp mở, nhà vệ sinh; tầng hai là bốn phòng với cửa đóng kín, chắc hẳn là phòng ngủ.
Cảm giác quen thuộc càng lúc càng rõ rệt.
Cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng đây không phải lần đầu mình đến nơi này.
Bùi Xuyên mang khăn ra, Giang Mạt thu lại ánh mắt, bắt đầu lau tóc.
Anh bảo cô rằng nước tắm đã được làm nóng, lát nữa cô có thể tắm nước ấm. Nhà chỉ có quần áo của anh, nhưng anh đã lấy sẵn một chiếc áo phông sạch, có thể dùng làm đồ ngủ.
“Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Bùi Xuyên lại đi vào bếp, chẳng bao lâu mang ra một cốc nước mật ong.
“Ban đầu định nấu chút nước gừng, nhưng nhà không còn gừng hay đường đỏ, chỉ còn một ít mật ong thôi. Tôi pha một cốc nước ấm, chị uống vào cho ấm người.”
Giang Mạt nhận lấy cốc nước, khẽ nói lời cảm ơn.
Cô đúng là đang thấy hơi lạnh và khát, nhưng ngay khi cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-nhu-ban-trai-cua-toi-khong-phai-nguoi/2696920/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.