Lãnh Vân Khanh hoảng loạn lao nhanh ra ngoài toan tính chạy trốn. Đây là hành động theo bản năng mà thôi, bởi nàng biết rõ có chạy cũng không trốn thoát được. Kẻ này là ác quỷ có thể phất tay diệt vạn quân binh có ngoại đan, đối phó nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Tấm rèm kiệu mở tung, đập vào mắt nàng không phải là bóng dáng gã thân vệ quen thuộc mà là một bóng lưng cao gầy, bóng lưng vẫn luôn ám ảnh nàng trong những cơn ác mộng bừng tỉnh nửa đêm.
Người đang đánh xe ngựa mặc bộ y phục trắng tựa như được dệt nên bằng ánh trăng sáng. Búi tóc củ tỏi được cố định bằng một sợi dây bện đỏ trên đỉnh đầu.
A Nhất cũng hiểu lễ nghĩa, chưa được mời làm sao có thể lẻn vào ngồi trong kiệu của nữ nhân.
Cơ thể của vị công chúa đông cứng. Bởi sợ hãi tột độ, não bộ của nàng đã không còn khả năng suy nghĩ, không thể chọn lựa nên bỏ chạy hay nên chiến đấu. Như con rối bị cắt dây, nàng quỵ ngã.
Hai hàm răng run rẩy va lập cập vào nhau, lưỡi co tụt vào cổ họng nên nàng không thể nào mở miệng thốt nên lời cầu xin.
Xe ngựa đã rời xa đường chính tiến vào một lối mòn nhỏ. Nếu đi trên lối nhỏ này chừng hai canh giờ thì sẽ đến được Bình An thôn.
Như cái tên của nó, Bình An. Trên con đường mòn qua khu rừng vắng vẻ không hề có đạo tặc hay thú dữ. Ngay cả cây cối cũng ngại không muốn vươn cành ra chắn lối người qua đường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-da-tu-tien-nhu-the-do/1591808/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.