Cánh tay tôi đang đỡ lấy Lưu Miểu đã buông ra.
Tiếng thì thầm bên tai đã biến thành gào rú. Những âm thanh gào thảm như muốn xé toạc cổ họng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy sự đau đớn từ thẳm1sâu trong linh hồn.
Đau đớn ấy không thể nào mô tả được, nhưng tôi lại thấy quen thuộc.
Tôi từng nếm trải nỗi đau đớn này rồi, nó đến từ cảnh mộng, đến từ năng lực của Mộc Ca.
Diệp Thanh đang dùng năng lực8của Mộc Ca?
“Hức…” Tôi lại nghe thấy trong miệng mình phát ra tiếng rên, nhưng khẽ hơn tôi dự liệu. Có lẽ là do những tiếng kêu gào đau đớn tạo ra trên thân tôi đã quá lớn. Tôi chỉ còn nghe được2tiếng gào của họ.
Đầu tôi dừng suy nghĩ, rơi vào trống rỗng rất lâu.
Hồi lâu sau, tôi cảm thấy mình bị thứ gì đó chạm vào một cái.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên đất.
Lưu Miểu đang nằm trước mặt tôi, trên mặt4anh ta còn đọng lại nét đau đớn trước khi chết.
Tôi giật mình nhớ ra, lập tức chồm dậy.
Linh hồn vẫn đang gánh chịu từng cơn đau đớn, có điều tôi mặc kệ nó.
Tôi đặt tay lên người Lưu Miểu.
Vẫn còn cứu được.
Chắc chắn có thể cứu sống anh ta!
Tôi cố gắng nghĩ như thế.
Linh hồn càng đau đớn hơn do năng lực lưu động.
Tôi cắn chặt răng.
Cơ thể dưới lòng bàn tay đang ấm lên.
Vết thương trong lòng bàn tay anh ta đã biến mất, vết thương trên vai cũng đang lành.
Trước mặt tôi sụp tối từng đợt, lát sau, tôi đã chẳng còn nhìn thấy gì cả.
Tôi vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1482384/chuong-1686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.