Lúc này tôi mới nhận ra sự yên lặng kì lạ của Cổ Mạch từ hồi nãy, quay đầu nhìn qua, thì thấy anh ta đã thu lại cái vẻ mặt đùa giỡn bỡn cợt, bày ra một bộ dáng cụp mắt lắng nghe hiếm thấy. Cho dù là lúc anh ta đang nghe những âm thanh kỳ quái thì cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ như vậy.
Cổ Mạch liếc tôi một cái, ánh mắt đó khiến cho tim tôi đột nhiên đập nhanh.
“Tôi vẫn còn nhớ những chuyện đó.” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.
Tôi há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Cổ Mạch vẫn còn nhớ những chuyện đó, cũng tức là anh ta không chịu ảnh hưởng của việc thay đổi thực tại.
Tại sao chứ?
Trong chớp mắt tôi liền nghĩ ra được câu trả lời.
Bởi vì Cổ Mạch được tôi kéo ra từ không gian dị thường. Anh ta được năng lực của tôi cứu ra.
“Năng lực của tôi...” Tôi cứng họng níu lưỡi.
“Tôi còn nhớ hình như cậu từng nói là trước đây cậu cũng đã dùng cái năng lực này với người nào đó.” Cổ Mạch trái lại càng bình tĩnh hơn tôi.
“Đúng thế, là đội trưởng Vạn!” Trong đầu tôi lóe lên, “Phải chăng nhà đội trưởng Vạn cũng...”
Điều đó có thể chứng minh năng lực của tôi có lẽ chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người.
Trần Hiểu Khâu chủ động nói: “Em liên lạc với đội trưởng Vạn hỏi thử xem.”
Tôi gật đầu.
Tôi cảm thấy đây là một thông tin rất quan trọng. Nếu như năng lực của tôi chỉ có thể sử dụng một lần đối với một người, vậy thì, những tình huống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1485404/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.