Một canh giờ trôi qua trong im ắng....hàng ngàn con mắt đang lưu động theo từng đường vẽ uyển chuyển của Vạn Tuyết Cơ,...đôi tay thon dài trắng ngần của nàng họa trên giấy tựa như đang múa một điệu khúc thật mỹ lệ....ngòi bút cứ thế nhẹ nhàng lướt,khiến mọi người đều trầm trồ dõi theo!
Một ánh mắt trên cao cứ dõi theo nàng từ nãy đến giờ nhưng không phải dõi theo đôi tay nàng mà là ...khuôn mặt khi nghiêm túc của nàng bất chợt làm Phụng La nhớ đến một người làm nàng cứ si ngốc nhìn!sao biểu hiện khi họa của nàng lại giống người kia đến lạ...Mãi ngắm nhìn đến nỗi bức tranh đã hoàn thành,Phụng La vẫn không hay!cho đến khi Cao công công nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng nhắc nhở,nàng hoàn hồn lại thì đã thấy Vạn Tuyết Cơ đang quỳ trước mặt cùng với bức đồ họa!vẻ mặt nàng ta mỉm cười nhìn thẳng vào nàng một cách tràn đầy tự tin!
-Người đâu!mang lên!
-Tuân lệnh!
Chẳng mấy chốc bức tranh đã được đem đến trước mắt!
Mọi người đều nín thở dõi theo sắc mặt của hoàng thượng!vì chưa ai có thể nhìn rõ được những gì mà Tuyết Cơ đã họa!
-hahahaha....
Tiếng cười thanh thúy vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến mọi người bỗng dưng giật mình!
-Hảo,hảo thật thông minh,Vạn Tuyết Cơ...ngươi đúng là xứng danh tài nữ!bút tích mãnh mai nhưng rất có lực... hảo!xem ra ta không nhìn nhầm ngươi....Cao công công,ngươi giơ bức tranh lên cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi!
-Tuân lệnh!
Bức tranh được đưa lên tất cả đều vỡ òa khi hiểu được sự thông minh của Tuyết Cơ, mà hoàng thượng nói đến là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-duyen-chi-no-mot-lan/1173484/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.