Giang Xuân Lai đưa người đi lên thẳng lầu hai, vốn dĩ các căn phòng này đều ở cạnh nhau, rất tiết kiệm thời gian.
Thế nhưng bọn họ vẫn phải đến căn phòng của Minh Cẩn trước, không có chuyện gì khác, chỉ vì lỡ có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chẳng hạn như thanh niên hộ vệ họ Tất tỉnh lại trước, Minh Cẩn chính là lá bùa hộ mệnh của bọn họ.
Giang Xuân Lai và Trương Tam mở cửa, cả căn phòng tối đen, mới vừa bước vào, Giang Xuân Lai nương theo ánh trăng mờ ảo thấy được trêи giường có một người đang nằm.
Hai người bất giác bước đến gần, đột nhiên bọn họ nghe được từ phía sau truyền đến một giọng nói.
“Đã muộn thế này, lẻn vào phòng chủ tử nhà ta có việc gì sao?”
Bất thường, giọng nói lạnh lẽo thế này còn có thể là ai?
Hai người hoảng hốt, bọn họ muốn giơ đao lên công kϊƈɦ chạy trốn.
Tất Thập Thất đứng ở phía sau cánh cửa cùng một phu xe nhanh chóng đem người bắt lấy.
Đánh không quá mấy hiệp.
Trêи giường Thược Dược vén chăn bông lên, cũng không nhìn qua hai người Giang Xuân Lai đang bị trói dưới đất, nàng thắp ngọn nến lên, dưới ánh nến sáng, đáng vẻ chật vật xấu hổ của bọn họ bị nhìn thấy không sót gì.
Tuy nhiên, khi Thược Dược nhìn thấy con dao phay sắc bén sáng lóa được rút ra, nỗi sợ hãi ban đầu khi đối mặt với kẻ xấu ngay lập tức biến mất, chỉ còn lửa giận bốc lên, “Mở khách điếm mà còn muốn giết người, những kẻ như các người nên bị phán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-gian-sac/1455/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.