🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đông Văn Li đứng trong hành lang nhìn một hồi, không thấy Khổng Dung trong đám đông, lúc định xuống dưới tìm cô ấy, ba cô gái hậu cần đang đứng bên cạnh nói chuyện.

Đông Văn Li không cố ý nghe lén, chỉ là họ nói chuyện rất to.

Đông Văn Li còn quen biết một trong số ba cô gái này, Chu Lăng, là hoa khôi được toàn trường bình chọn vào năm ngoái bằng cách phân phát poster.

Cô ấy mang nét đẹp rực rỡ chói mắt, rất để ý đến cách trang điểm và quần áo hàng ngày, Đông Văn Li nghe Khổng Dung nói cậu Ba của một thợ may nức tiếng Hà Nội là quần hạ chi thần (*) của cô ấy, đã tặng cô ấy rất nhiều quần áo may sẵn và may riêng, cô ấy rất nổi tiếng, dễ dàng giành được ngôi vị hoa khôi của trường.

(*) Ý chỉ một người sùng bái một người phụ nữ, bị người phụ nữ đó chinh phục.

Lúc Khổng Dung tìm cô nói chuyện này, Đông Văn Li đang giúp dỡ phân bón cho tiệm hoa mà cô làm việc, Khổng Dung nhìn gương mặt dính bụi đất của Đông Văn Li, chậc lưỡi nói nếu cô có ghi danh thì Chu Lăng làm gì thắng được, trông cô đâu có khác nào cô bé Lọ Lem lạnh lẽo, ai thấy cũng thương.

Đông Văn Li làm xong, phủi phủi tay, “Nếu cô bé Lọ Lem vẫn phải lao động thì xinh đẹp như vậy để làm gì?”

Khổng Dung xem thường: “Vậy cậu tưởng cô bé Lọ Lem cưới được hoàng tử là vì cô ấy hiền lành à?”

Đông Văn Li cởi tạp dề, “Có lẽ là vì hoàng tử hiền lành.”

Khổng Dung:…

Cũng là một khía cạnh mới.

Không đúng, sao lại đi xa như vậy.

Khổng Dung tiếp tục tranh cãi với Đông Văn Li, “A Li, cậu như vậy là sai rồi, cậu nên phát huy nhan sắc của mình, tận dụng nhan sắc của mình…”

“Không phải năm nào tớ cũng tận dụng nó để lôi kéo người mới về câu lạc bộ sao?”

“Cậu mới chỉ tận dụng một chút xíu thôi, nhìn Chu Lăng nhà người ta kìa, tớ nghe nói gia cảnh của Chu Lăng cũng bình thường, nhưng cô ấy lại có thể dẫn dụ một lúc mấy người đàn ông giàu có, mấy năm qua, cô ấy nhận được quá nhiều cơ hội, cuộc sống quá tốt, cô ấy xinh đẹp, lại còn học Đại học Quốc gia…”

“Người ta vào được Đại học Quốc gia, chứng tỏ trước đây đã rất cố gắng.” Đông Văn Li nói.

“Cho nên tớ mới nói cậu phải học hỏi cô ấy, người ta có mục tiêu rất rõ ràng, lúc nhỏ thì cố gắng học tập, lớn lên thì cố gắng chọn chồng. Cậu cũng phải nỗ lực, A Li, phụ nữ trong thời đại của chúng ta không chỉ học hỏi tri thức, phụng sự tổ quốc, còn phải mở to mắt mà chọn chồng tốt, bây giờ chúng ta học hỏi tri thức rồi, không phải chỉ chưa mở to mắt tìm chồng hay sao?”

“Dung Dung, vậy sao cậu không cố gắng tìm chồng?” Đông Văn Li trêu chọc cô ấy.

Khổng Dung dừng lại một lát, nắm lấy góc áo của mình, ngượng ngùng nói: “Cậu của tớ nói chờ đến lúc tốt nghiệp, ông ấy sẽ chọn cho tớ, ông ấy nói tớ ngây thơ, dễ bị người khác lừa gạt.”

Nói xong, cô ấy hoàn hồn, “Chậc, tớ đang nói cậu, sao cậu cứ lảng sang chuyện khác thế…”

Đông Văn Li nhớ đến chuyện này, bật cười.

Cô lại nhìn Chu Lăng lần nữa, đúng là khí chất của cô ấy trưởng thành hơn họ.

Cô chỉ mới gặp cô ấy bên ngoài hai lần, hai người không quen biết nhau, cô cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần thế này.

Bây giờ, ở khoảng cách này, Đông Văn Li nhìn hàng mày đen, đôi môi đỏ xinh đẹp chết người kia, tự dưng cảm thấy hơi quen thuộc, giống như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Chu Lăng đặt tay lên lan can, đeo thẻ nhân viên hậu cần trước ngực, hẳn là bị gọi đến đây làm nhân viên cho buổi tọa đàm này.

Trong trường có rất ít hoạt động có thể mời được cô ấy.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn vào biển người trong hội trường, hất cằm, chậm rãi nói: “Trường chúng ta có nhân vật này từ khi nào thế, là giáo viên mới à?”

“Ai?”

“Người ngồi cạnh hiệu trưởng đấy.” Cô ấy đưa ngón tay nhỏ nhắn ra.

Đông Văn Li không thể không nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Có một người ngồi cạnh hiệu trưởng trên hàng ghế đầu tiên dành cho khách mời, ghế của người khác đều có bảng tên, ghế của người này không có, thông tin được che giấu kỹ càng. Cô cảm thấy phong cách này thật quen thuộc, cô lại dời ánh mắt từ bảng tên sang gương mặt của người đàn ông đó, thật sự nhìn thấy anh.

Hóa ra buổi tọa đàm mà anh nói đến chính là buổi tọa đàm trong trường họ.

“Cậu nhìn chỗ anh ấy ngồi thì biết, hiệu trưởng chỉ đang tiếp khách, anh ấy cũng không phải giáo viên.” Cô gái bên cạnh Chu Lăng nói, sau đó kéo dài âm cuối, làm nũng, “Trời ơi, người này đẹp trai quá đi, sao lại có người vừa xa cách vừa nhã nhặn như vậy, thật bắt mắt mà. Lăng Lăng, cậu nhìn xem, không phải chàng trai ngồi sau lưng anh ấy chính là chàng công tử trước đây từng theo đuổi cậu sao, bây giờ so sánh với người kia mới thấy khó nhìn thật, cũng may cậu không đồng ý.”

“Lăng Lăng nhà mình là hoa khôi, làm gì có chuyện dễ dàng đồng ý với người ta như vậy. Nhưng cũng phải nói vốn dĩ tớ còn tưởng cậu Ba nhà kia đã là nhân tài hiếm có, nhưng hôm nay nhìn thấy người kia, tớ mới hiểu người giỏi sẽ có người giỏi hơn, Lăng Lăng, hay là cậu tiếp cận người này đi.”

Chu Lăng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Anh ấy kín kẽ như vậy, hẳn là gốc gác không tầm thường.”

“Gốc gác thế nào thì cũng là đàn ông thôi, nhìn thấy nhan sắc của cậu, nếu nhìn một lần không rung động thì nhất định nhìn nhiều lần cũng sẽ rung động, đối với Lăng Lăng nhà mình, chỉ cần nhìn vài lần là đủ rồi.”

Chu Lăng nghe mấy cô gái bên cạnh tranh nhau phát biểu ý kiến, cô ấy chỉ cười, trách mắng: “Làm gì mà trắng trợn như vậy, có biết tiếp cận người ta không đấy?”

Sau đó cô ấy rời khỏi lan can, “Giải tán đi, tớ thử một chút.”

Đông Văn Li nhìn họ rời đi.

Bắp chân của cô vẫn chạm vào lan can, không nhúc nhích.

Đám đông sôi nổi bên dưới bắt đầu ùa vào, cô nhìn thấy anh đứng trong đám đông, xung quanh là những gương mặt mà cô còn không dám gọi tên, họ bắt tay chào hỏi anh… Anh lịch sự đáp lời từng người một.

Mọi người đều nghĩ anh là một người lịch thiệp, dễ hòa hợp. Đông Văn Li cũng từng nghĩ như vậy, anh có thể nhìn thấu từng chi tiết trong tâm tư của người khác, còn chu đáo nghĩ thay người ta, nhưng đồng thời cũng có thể ý nhị từ chối người ta trong lúc đang cho người ta đắm mình trong làn gió xuân, đến lúc hoàn hồn, người ta mới biết mình đã lao đầu vào giấc mộng dịu dàng của anh, nhưng anh chưa từng trao đi trái tim của mình.

Cô biết mình có đặc quyền, đặc quyền của cô chính là vào một thời điểm nào đó, cô có được một chút chân thành và gần gũi của anh, nhưng sự chân thành và gần gũi này đi kèm với một cái giá, cái giá của nó chính là cô không cách nào thảo luận về sự quyến rũ của anh và sức hấp dẫn của anh đối với người khác giới giống như Chu Lăng, càng không thể chen vào đám đông, đi về phía anh như cô ấy.

Lúc cô ấy đi đến đứng gần anh, rốt cuộc Đông Văn Li cũng hiểu tại sao trông Chu Lăng lại quen thuộc đến vậy.

Cách ăn mặc, trang điểm và phong cách của cô ấy giống hệt như Lyrisa —— là nữ minh tinh mà hai năm trước đã biến mất tăm.

Đột nhiên cô nhớ đến năm đó gõ cửa xe anh, nhìn thấy anh ngồi cùng cô ấy.

Cho nên cô không kiềm lòng được, phải chạy xuống bậc thang.

Trong lúc chạy cũng không hề rời mắt khỏi hai người họ.

Chu Lăng lịch sự dẫn anh tiến lên, anh nghiêng người về phía trước, giống như để nghe cô ấy nói rõ hơn.

Xung quanh ồn ào, Chu Lăng nhón gót, gần như ghé vào tai anh.

Anh trả lời gì đó, cô ấy đỏ mặt xấu hổ.

Đông Văn Li nhớ đến lời mấy cô gái kia vừa nói, chỉ cần là đàn ông, không một ai có thể chối từ cô ấy, huống hồ chi cô ấy trẻ đẹp, thành tích cao, nhìn thấy nhiều chuyện đời… Còn chưa từng phát sinh những chuyện lộn xộn cùng anh, hai người họ hoàn toàn có thể vừa nhìn đã yêu, gặp lại đã thân…

Chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, Đông Văn Li đã nghĩ đến tất cả ưu điểm của Chu Lăng, lúc đến trước mặt hai người họ, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ: Tại sao Chu Lăng lại xuất sắc như vậy, còn cô lại tệ hại thế này.

Cô vẫn chưa thể trở nên tự tin trước mặt anh như Chu Lăng, cho nên lúc cô thở hồng hộc đi đến trước mắt anh, hốc mắt cô cay cay.

Nhưng trước mặt chỉ còn một mình anh, anh đứng đó nhìn cô.

Anh không bất ngờ, chỉ nhét tay vào túi quần, mỉm cười trêu chọc cô: “Cô A Li, băng qua biển người để đến gặp tôi à?”

Lúc này cô hơi mất mặt, “Ngài nhìn thấy tôi từ lâu rồi sao?”

“Không thể phớt lờ em được, xung quanh toàn đen trắng, chỉ mình em là có màu sắc.” Anh trêu chọc cô.

Anh dễ dàng chọc cười cô, nước mắt miễn cưỡng dừng lại, “Tiên sinh, ngài nói vậy là không tôn trọng những người đến đây hôm nay, coi chừng bị đuổi ra ngoài.”

“Bị đuổi ra ngoài thì càng tốt, bị đuổi ra ngoài thì tôi có thể ăn tối với em sớm một chút, hay là tôi nói lớn tiếng hơn?”

“Nói cái gì lớn tiếng hơn?”

Anh tiến một bước về phía trước, ghé vào tai cô, “Lớn tiếng nói bọn họ thật nhàm chán, vài ba câu là có thể giải quyết xong chuyện, vậy mà phải mất cả buổi chiều.”

Nói xong, anh lùi lại một bước, quay về vị trí mà anh vừa nhìn cô.

Đông Văn Li: “Không phải ngài nói sẽ lớn tiếng hơn à, sao lại chỉ nói với mình tôi thế?”

“Cũng giống như em, lúc không có ai mới dám khua môi múa mép, trước mặt người khác thì biến thành chim cút.”

“Tôi làm chim cút bao giờ?”

“Em muốn qua đây thì sao không qua sớm hơn đi, phải chờ người ta đến, em mới đến.”

Ồ, vậy là anh đã nhìn thấy cô từ lúc cô đứng trên hành lang.

“Tôi không muốn ngăn cản vận đào hoa của ngài.”

“Vận đào hoa?” Anh khẽ nhíu mày, hình như là đang nghĩ xem cô có ý gì, sau đó lại hỏi, “Em nói đến cô gái vừa rồi sao?”

Anh nhớ lại cảnh tượng đó.

“Cô ấy nói cô ấy là người hướng dẫn ở tọa đàm này, nói nhà trường đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho tôi, sau khi nghỉ ngơi một chút thì có thể đến khách sạn tham dự một bữa tiệc.

“Ngài nói thế nào?”

“Tôi nói ăn tiệc thì hơi nhàm chán, rồi hỏi cô ấy tối nay có rảnh không.”

Cái này quá dễ hiểu lầm, chẳng trách sao Chu Lăng đỏ mặt, dáng vẻ ngạc nhiên.

“Cô ấy nói cô ấy rảnh.”

“Tôi hỏi cô ấy có thể thay tôi tham dự bữa tiệc đó được không, tôi trả tiền.”

“Ngài làm vậy là xúc phạm người ta.” Chu Lăng đến đây đâu phải là để lấy số tiền đó, cô ấy rất kiêu ngạo, nhất định là cực kỳ tức giận.

“Có cầu có cung, tôi lịch sự lại hào phóng ra giá, không có ý xúc phạm ai.” Anh không hề thấy cắn rứt lương tâm.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ấy rời đi, còn không nói với tôi là phòng nghỉ ở đâu.”

“Đáng đời.” Đông Văn Li mỉm cười mắng anh, “Ngài kém lãng mạn như vậy từ lúc nào thế, người ta là hoa khôi.”

“Đúng là đẹp thật.” Anh hỏi cô, “Em nghĩ thế nào?”

“Tạm được.” Cô tức giận lên tiếng, lại nói thêm, “Cô ấy bằng tuổi tôi, không hợp với ngài.”

“Đúng vậy, cũng là trẻ ranh giống như em.”

Anh bước về phía trước, xuyên qua dòng người từ từ tản ra.

Đông Văn Li đi theo anh, giải thích, “Thật ra tôi không còn nhỏ như vậy đâu.”

“Em lớn bao nhiêu?”

“Năm sau tôi sẽ tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ bước vào độ tuổi làm trụ cột, tiên sinh, ngài có biết độ tuổi làm trụ cột là gì không?”

Anh ừ một tiếng đáp lời, lại tiếp tục đi về phía trước.

Xung quanh đông người, hơi ồn ào.

Cô đuổi theo anh, nói to, “Trụ cột là chính là cây cột gỗ chống đỡ căn nhà.”

Anh vẫn thong thả: “Giữ một vai trò rất quan trọng.”

Anh lại trả lời cho có lệ.

Cô đứng đó, dừng bước, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi không muốn mời ngài một bữa nữa.”

Anh đang đi phía trước, cũng dừng bước, mỉm cười bước đến nắm lấy cổ tay cô, “Trụ cột à, trụ cột nhà ai mà lại lên cơn lật lọng, không muốn chống đỡ nóc nhà nữa?”

“Trụ cột lật lọng đấy, thì sao?”

Anh đứng đó: “Nếu là như vậy, căn nhà cũ kỹ không có trụ cột, e là nó sẽ sập.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi, ôi, ôi, tui sợ căn nhà cũ đó sẽ bốc cháy luôn đó.

Tui đoán cả buổi chiều anh cũng không nghe thấy gì, chỉ nhìn Li Li chằm chằm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.