Đông Văn Li đứng trong hành lang nhìn một hồi, không thấy Khổng Dung trong đám đông, lúc định xuống dưới tìm cô ấy, ba cô gái hậu cần đang đứng bên cạnh nói chuyện.
Đông Văn Li không cố ý nghe lén, chỉ là họ nói chuyện rất to.
Đông Văn Li còn quen biết một trong số ba cô gái này, Chu Lăng, là hoa khôi được toàn trường bình chọn vào năm ngoái bằng cách phân phát poster.
Cô ấy mang nét đẹp rực rỡ chói mắt, rất để ý đến cách trang điểm và quần áo hàng ngày, Đông Văn Li nghe Khổng Dung nói cậu Ba của một thợ may nức tiếng Hà Nội là quần hạ chi thần (*) của cô ấy, đã tặng cô ấy rất nhiều quần áo may sẵn và may riêng, cô ấy rất nổi tiếng, dễ dàng giành được ngôi vị hoa khôi của trường.
(*) Ý chỉ một người sùng bái một người phụ nữ, bị người phụ nữ đó chinh phục.
Lúc Khổng Dung tìm cô nói chuyện này, Đông Văn Li đang giúp dỡ phân bón cho tiệm hoa mà cô làm việc, Khổng Dung nhìn gương mặt dính bụi đất của Đông Văn Li, chậc lưỡi nói nếu cô có ghi danh thì Chu Lăng làm gì thắng được, trông cô đâu có khác nào cô bé Lọ Lem lạnh lẽo, ai thấy cũng thương.
Đông Văn Li làm xong, phủi phủi tay, “Nếu cô bé Lọ Lem vẫn phải lao động thì xinh đẹp như vậy để làm gì?”
Khổng Dung xem thường: “Vậy cậu tưởng cô bé Lọ Lem cưới được hoàng tử là vì cô ấy hiền lành à?”
Đông Văn Li cởi tạp dề, “Có lẽ là vì hoàng tử hiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134409/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.