🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không phải là còn có anh sao?

Đông Văn Li thừa nhận, vào thời khắc cô suy sụp, lời anh nói đã cho cô sức mạnh to lớn.

Mặc dù mấy đêm sau đó trằn trọc không ngủ được, cô nghĩ mãi mà cũng không rõ anh nói thật hay chỉ là một lời an ủi.

Không đúng, cô không nên đòi hỏi quá đáng, dù cho chỉ là an ủi, như vậy cũng đã đủ rồi, cô phiêu bạt bên ngoài, nếu không có anh ra tay giúp đỡ mấy lần, cô sẽ không thể sống an nhàn ở đây như bây giờ, được hít một hơi trước khi bước vào ngã rẽ lớn hơn của cuộc đời.

Nhưng sau đó thím Nại xuất hiện, cô cảm thấy đó không chỉ là một lời an ủi.

Thím Nại mua rất nhiều cơm ngon áo đẹp, lịch sự nói với cô, tiên sinh đã sắp xếp một ít đồ dùng cần thiết cho cô A Li trước khi đi công tác, cô có thể ở lại nơi này mãi mãi.

Vẫn luôn là như vậy, không có người nào đưa ra thời hạn.

Nhưng người Trung Quốc luôn đối xử khách sáo với người khác. Đông Văn Li nhớ hồi còn nhỏ, cậu họ hàng xa đến thăm nhà, ông ấy nghèo khổ, ăn nhờ ở đậu. Đông Văn Li thấy bà nội an ủi ông ấy chân thành lại nhiệt tình, nói đây là nhà của con, con có thể ở đây mãi mãi. Nhưng quay đầu lại, bà nội đến chỗ không người, lắc đầu chậc lưỡi, nói đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, ở lâu như vậy, còn không biết đã gây bao nhiêu phiền toái cho chủ nhà.

Đó là vì chính họ còn giật gấu vá vai.

Đông Văn Li biết sự hiện diện của cô, đối với tiên sinh mà nói, có lẽ sẽ không khó chịu đến vậy, không gây nhiều phiền toái cho chủ nhà đến vậy, nhưng cô vẫn muốn làm hết khả năng của mình, xem như đền đáp cho quãng thời gian sống ở nhà anh.

Cho nên nhân lúc tiên sinh đang đi công tác, cô rất chịu khó chăm sóc hoa hồng trong trang viên.

Đông Văn Li dùng chiếc điện thoại PHS mà Nguyễn Yên đã đưa để gọi một cuộc, cô ấy bắt máy, đang say khướt giữa đêm, cô ấy theo Ken ra Hà Nội thi đấu. Lúc nghe Đông Văn Li nói đã lấy tiền về, lại sống ở trang viên của tiên sinh, cô ấy mờ mịt gật đầu: “Được rồi, Hoa Hồng Nhỏ, em ở trong trang viên đó cũng được, che gió che mưa, sau này chị sẽ không cần đưa em đi lang thang nữa rồi.”

Đông Văn Li biết Nguyễn Yên say mèm rồi.

“Yên Yên, em lấy tiền về rồi, nhiều hơn em nghĩ.”

“Nếu không nhiều, cô của em sẽ liều chết giành lấy à?” Nguyễn Yên vừa tựa vào cột đèn đường vừa nói, hình như đang nhả ra một làn khói.

Sau đó Nguyễn Yên lại nói, nghe đâu rất nhiều người đến công ty của chồng Đông Diễm Hồng điều tra từ trong ra ngoài, hai người này làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu sau lưng, chưa nói đến tài sản đứng tên họ bị niêm phong, bao nhiêu tội trạng bị phát hiện ra cũng đủ cho họ ăn cơm tù nhiều năm, xem ra đúng là tiên sinh muốn giúp cô trút giận.

Cô ấy nói xong, lại hắt xì một cái.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Dường như tiếng hắt xì kia đánh thức cô ấy, cô ấy chậm rãi lên tiếng, giống như đang đứng cạnh một quán rượu tồi tàn, hít mũi một cái, “A Li nhỏ đến Sài Gòn thật vất vả.”

Đông Văn Li hiểu ý của Yên Yên.

Cô hiểu cô ấy.

Cuộc đời phiêu bạt chỉ có trạm dừng chân, không có nơi để trở về.

Đông Văn Li cúp máy, đứng trước cửa sổ, nhìn xuống từ cửa sổ mái, có thể thấy toàn bộ vườn hoa hồng.

Tài sản của Đông Diễm Hồng bị tịch thu, vậy là vườn hoa hồng mà cô dựa dẫm vào để kiếm sống cũng bị lấy đi mất.

Cô nhìn những món đồ đã mang về đây, được đặt gọn gàng trong phòng này, nhưng bề ngoài xám xịt, cũ nát không phù hợp với sự tinh tế của nơi này, dù cho trong vườn hoa hồng có một chiếc xích đu được làm riêng cho cô, dù cho cô có một giấc mộng vô cùng rực rỡ.

Cuối cùng, cô tắt đi chiếc điều hòa làm người ta cảm thấy yên bình và dễ chịu vào những đêm hè, sau đó chân trần giẫm lên ánh trăng, bật chiếc quạt điện mà cô lấy được từ thím Nại khi bà ấy sắp xếp mấy món đồ cũ trong phòng khách, rồi lắng nghe tiếng cánh quạt chuyển động để yên giấc.

Cô quay đầu nhìn Lai Phúc nằm trong ổ nhỏ ấm áp, nó đưa mắt nhìn cô chăm chú, giống như đang nói với cô là nó thích cuộc sống hiện tại.

Đông Văn Li bước đến xoa đầu nó, không nói gì.

*

Sau đó, Đông Văn Li dành nhiều thời gian ra vào vườn hoa hồng. Tiên sinh không trở về thường xuyên, Sài Gòn chỉ là nơi để anh trú chân, cũng chỉ là một thị trường nhỏ đối với việc kinh doanh của gia tộc, phần lớn thời gian, anh thường bay đến châu Âu.

Cho nên cả một trang viên rộng lớn như vậy, thường chỉ có mấy nhân viên và Đông Văn Li, cô đi theo chuyên gia làm vườn của trang viên để tỉa hoa và cây cối, bố trí cảnh quan, có khi còn nhổ cỏ, xới đất trồng hoa hồng, cực kỳ chịu khó.

Tầm một tuần sau đó, thím Nại nói tiên sinh sắp trở về, còn nói trang viên sắp đón mấy vị khách.

Vậy là thím Nại sai người dọn dẹp phòng tiếp khách từ sớm, còn dặn dò họ sáng sớm phải ra ngoài mua hoa nhài, nhưng không biết tại sao cô bé được giao đi mua hoa lại mua phải hoa nhài hỏng, chỉ dùng được mấy cành, thím Nại tức giận mắng cô ấy.

Bình thường thím Nại đối xử với Đông Văn Li rất tốt, nhưng lúc mắng nhân viên lại rất nghiêm khắc, Đông Văn Li ngồi trên hành lang ngoài vườn hoa cũng nghe thấy.

“Cô không muốn làm nữa à, có biết tiểu thư Hoa Nhài là ai không, là con gái của Chủ tịch Hội Dệt may, cô ấy phải đợi hoa nhài cô mua nở ra à?”

Cô gái trẻ nóng tính, không nghĩ ý tốt của mình lại bị mắng, cô ấy hơi bất mãn, mạnh miệng phản bác: “Ai mà quan tâm cô ấy là con tổng thống hay công chúa hoàng gia nước nào, tiên sinh định đoạt Phòng Thương mại Sài Gòn, bọn họ có chuyện cần nhờ vả, tiên sinh chịu tiếp đã là vinh hạnh lớn lao, tại sao chúng ta phải lấy lòng cô ấy, mấy bông hoa nhài này chính là mấy bông hoa tốt nhất mà tôi tìm được, cô ấy có thích hay không thì mặc kệ cô ấy, công chúa hoa nhài đúng không? Đi đến đâu cũng muốn nơi đó chuẩn bị hoa nhài sao, cô ấy tài giỏi như vậy, có người cha quyền lực như vậy, sao không bảo cả Sài Gòn trồng hoa nhài đi, quanh năm nở rộ!”

“Cô, cô, cô phản nghịch, phản nghịch, còn cho là mình đúng, có ai không, bảo nó cầm tiền lương tháng này rồi cút đi.”

Chú Liêu phụ trách an ninh trong trang viên, khuyên nhủ thím Nại: “Bỏ đi, thím Nại, chỉ là một cô bé thôi mà, nói năng không biết chừng mực.”

“Vấn đề không phải là đúng mực hay không đúng mực, một người nông cạn như vậy không thích hợp làm việc trong trang viên, chưa nói đến chuyện hôm nay nó không mua được hoa nhài, chỉ xét đến đầu óc nông cạn của nó, nói vài ba câu là người ta đã nhìn thấu tâm tư. Làm việc trong nhà người ta, không hiểu cách đối nhân xử thế của chủ nhà cũng không sao, nhưng nó còn không biết giữ mồm giữ miệng, nó ở trong nhà dám nói như vậy, ra đường cũng dám nói như vậy.”

Thím Nại nói xong, xoay người đối mặt những người còn lại, nói: “Bình thường tôi dạy các người thế nào, tiên sinh là người ra sao? Không phải ở đâu, không phải lúc nào cũng có thể biểu đạt ý nghĩ thật của mình, nhất là lời lẽ ngông cuồng thế này, cô có biết có bao nhiêu ánh mắt từ Phòng Thương mại Sài Gòn đang dòm ngó hay không?”

Nói xong, bà ấy bảo cô gái kia đi lấy tiền lương.

Thím Nại nhìn túi hoa nhài cao thấp không đều trên mặt đất, không biết nên bắt đầu từ đâu, nhíu mày nhìn một hồi, sau đó bà ấy nhờ người mang bình hoa đến.

Thím Nại bực bội loay hoay với bình hoa, lúc phát hiện không làm được, bà ấy hét to, nhờ người nhanh chóng gọi thợ cắm hoa đến.

Chỉ sợ tất cả thợ cắm hoa trong thành phố mà tiểu thư Hoa Nhài thích đều đang chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành mấy ngày tới ở Phòng Thương mại, không biết trong thời gian ngắn như vậy có tìm được người hay không.

Có lẽ Đông Văn Li hiểu được, thấy thím Nại loay hoay như con kiến bò trên chảo nóng, cô chủ động tiến lên, nói: “Thím Nại, hay là con thử một chút?”

Thím Nại lấy lại tinh thần, nhớ ra trước đây cô A Li từng sắp xếp hoa để trưng bày, nhưng lần đó chẳng qua là để trang trí cho sinh động, chỉ cần cắm đủ hoa là được, nhưng lần này thì khác, trước đây bà ấy đã từng gặp tiểu thư Hoa Nhài, cô ấy rất soi mói, còn chú trọng đến cấu trúc, đường nét, sắc thái… Ai mà thỏa mãn được yêu cầu của cô ấy, huống hồ chi cô A Li là khách, tiên sinh đã căn dặn đừng để cô động tay vào việc gì.

“Thím cứ cho người đi tìm thợ cắm hoa, con xử lý mấy bó hoa còn lại trước, làm hai việc này cùng lúc, tuy tác phẩm của con không thỏa mãn được tiểu thư Hoa Nhài, nhưng vẫn tốt hơn là không có kế hoạch gì.”

Thím Nại thấy cô nói cũng có lý, bà ấy nhờ người mang tất cả hoa đến.

Nhưng lúc hoa đến, thím Nại liên tục thở dài: “Sao lại xui xẻo vậy chứ, ngoài chợ bán rất ít hoa nhài, cô A Li, tiểu thư Hoa Nhài cực kỳ phô trương, tôi sợ bao nhiêu đây không đủ để trang trí sảnh tiệc trà chiều.”

Đông Văn Li đứng đó, nhìn qua đống hoa nhài vừa ít vừa không đẹp, lại đưa tay mò mẫm mấy cành hoa, sau đó quay đầu nói với bà ấy: “Thím Nại, có thể nhờ người mua hoa hồng trắng và hoa cát tường được không ạ?”

“Được, được, được.” Thím Nại gọi người, “Nghe thấy không, mau đi mua đi.”

“Phải mua nhiều nhé.” Trước khi họ ra cửa, Đông Văn Li dặn dò họ.

“Cô A Li, vậy tôi giao lại chuyện này cho cô trước.” Thím Nại nhìn thấy hoa nhài trên bàn nở không theo trật tự nào thì đau đầu hết sức, hôm nay “Chuyện cũ Sài Gòn” giới hạn bánh và món ngọt theo đơn đặt hàng, nếu bà ấy không đích thân đến đó lấy, e là buổi chiều sẽ không còn bánh. Mặc dù bà ấy hơi lo lắng, nhưng tạm thời có cô A Li lo liệu, bà ấy chỉ cần mời thêm thợ cắm hoa bên ngoài đến là sẽ giải quyết được.

Thím Nại vội vàng điều động tài xế của tiên sinh đi lấy bánh, đường sá Sài Gòn hôm nay rất hỗn loạn, mái tóc của bà ấy đã buộc gọn gàng, bây giờ lại rơi xuống vì đường đi xóc nảy.

Không khí nhàn nhã tràn ngập tiệm “Chuyện cũ Sài Gòn”, thím Nại vội vàng đến phòng dành cho khách VIP, đầu bếp bên trong nhìn thấy đơn đặt hàng, ông ấy chậm rãi gọi “Đơn đặt trước của khách VIP”, sau đó, chiếc bánh kiểu Pháp tinh xảo được mang ra.

Lấy bánh xong, thím Nại lại vội vàng trở về. Cuối cùng cũng về đến trang viên, người được nhờ đi tìm thợ cắm hoa hoảng loạn chạy đến, báo cho bà ấy một tin sét đánh: hiện tại không tìm được thợ cắm hoa.

Trời đất ơi, hết cái khổ này đến cái khổ khác.

Thím Nại từng trải, bây giờ cũng hết đường xoay sở.

Bà ấy nhờ người cất bánh vào tủ lạnh, sau đó đưa tay đỡ trán, đi về phía hành lang trong vườn hoa, nghĩ thầm, nếu không còn cách nào, hay là tận dụng mớ hoa kia vậy, tiên sinh mà truy cứu trách nhiệm, phạt bà ấy nửa tháng lương hay cả tháng lương, bà ấy cũng nhận, tóm lại, bà ấy là người làm không tốt.

Nhưng khi thím Nại bước đến sảnh uống trà trong vườn hoa, bà ấy vô cùng kinh ngạc.

Cô gái trước mắt mặc váy trắng, cầm chiếc khung cắm hoa trong tay.

Cô quấn mấy cành hoa bình thường lại với nhau, dùng dây thép mạ kẽm cố định mấy cành hoa lên khung, lá nhài xanh thẫm tạo thành phông nền, hoa cát tường và hoa hồng trắng được sắp xếp không theo quy luật nào, tô điểm thêm bằng hoa nhài chưa nở, nhìn như vậy cũng giống hệt như toàn bộ hoa nhài đều đã nở.

Cô khổ sở nâng khung hoa lên, nhìn thấy thím Nại đứng ngẩn người đằng kia, cô vội vàng nói: “Thím Nại, thím có thể giúp con được không?”

Thím Nại nhanh chóng nhờ người đến giúp.

Đông Văn Li xoay người, cầm khung hoa trên bàn. Thím Nại đưa tay đón lấy, hóa ra khung hoa không hề tầm thường, bên dưới còn treo dây leo, tạo thành thác nước hoa cỏ, hương hoa nhài thơm mát lững lờ khắp nơi.

“Treo cái này lên hành lang, còn lại thì treo lên hàng rào sắt trước lối ra vào.” Đông Văn Li cầm thác nước hoa trên tay, hướng dẫn người giúp việc cao cao, “Làm phiền anh.”

Khung hoa được treo trên hành lang, mấy cành hoa rũ xuống đong đưa trong gió. Phòng khách mở đột ngột trở nên rực rỡ hơn. Trắng xanh giao thoa, mấy đóa hoa được xếp xen kẽ với nhau, thẩm mỹ độc đáo, hương thơm thoang thoảng tràn ngập trong không khí.

Thím Nại liên tục tán dương: “Cô A Li, cô khéo tay quá, trước đây có đã từng học nghệ thuật cắm hoa sao?”

Đông Văn Li đứng dưới khung hoa, cầm kéo tỉa hoa, nghe thím Nại nói vậy, cô chỉ mỉm cười lắc đầu: “Dạ không có, thím Nại, con làm theo phong cách mà con nhớ được, thử một chút, trông cũng được.”

“Vậy cô có tài năng thiên bẩm rồi.” Thím Nại nhàn nhã cầm ly trà, lại trở về dáng vẻ quản gia không hơn thua với đời, còn bình tĩnh chậc lưỡi, nói, “Kỹ năng của thợ cắm hoa trong thành phố này cũng chỉ đến vậy thôi.”

“Thím Nại, có thể làm phiền thím tìm người kết mấy cành hoa còn lại thành bó được không?” Đông Văn Li cầm bó hoa nhỏ mà cô vừa kết xong, được cột bằng ruy băng màu xanh lá cây, cắm trong bình nước.

“Được, được, được.”

Bà ấy đã làm quản gia mấy chục năm, bây giờ cô A Li nói cái gì, bà ấy cũng vui lòng làm theo, bà ấy gọi mấy cô gái khéo tay đến. Bó hoa trên được sắp xếp không hề đơn giản, độ dài cành hoa và màu sắc cũng rất có chủ ý, kết hợp hài hòa. Bà ấy bảo họ bắt chước kiểu dáng mà cô đã làm, tuy không thể làm giống y như đúc, nhưng chỉ cần cô A Li chỉnh sửa một chút xíu.

Chỉ trong một buổi sáng, hành lang tiếp khách vốn trống trải đã hóa thành sảnh trà chiều xa xỉ, tràn ngập màu trắng xanh giao thoa.

Thím Nại nói cảm ơn, còn nói tiểu thư Hoa Nhài mà thấy hôm nay tiên sinh chuẩn bị một buổi tiệc hoành tráng vì cô ấy, nhất định cô ấy sẽ khoe khoang thật lâu với người trong giới.

“Tiên sinh rất xem trọng tiểu thư Hoa Nhài sao?” Đông Văn Li hỏi.

Thím Nại ngừng một lát, nghe cô hỏi vậy, bà ấy cân nhắc câu trả lời.

Lúc cô A Li chuyển vào đây, thím Nại đã rất xem trọng. Bởi vì trước đây nhiều tiểu thư cao quý mượn đủ loại cớ để ở lại trang viên, nhưng chủ nhà chưa từng đưa ai trở về. Cho nên ý nghĩ đầu tiên của thím Nại chính là Đông Văn Li rất đặc biệt.

Nhưng sau khi điều tra, mới phát hiện cô là con gái của một thuyền viên gặp nạn trên tàu buôn của tiên sinh, tiên sinh thương xót, giúp đỡ cô cũng là chuyện thường tình.

Lúc đó bà ấy phát hiện cô bé này rất hiểu chuyện, biết giữ khuôn phép, còn giúp bà ấy làm việc, có vẻ rất biết ơn tấm lòng của tiên sinh.

Nhưng mấy ngày trước, ban đêm, thím Nại đi mở cửa, tận mắt nhìn thấy tiên sinh đưa cô A Li say mèm trở về, còn dặn dò bà ấy làm cho anh nước gừng ấm bụng, đừng nói là ôm người nào, bà ấy còn chưa từng nhìn thấy tiên sinh nắm tay phụ nữ.

Thím Nại cảm thấy bản thân mình đã nhìn thấu mọi chuyện, bà ấy nghĩ, có lẽ cô A Li sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.

Nhưng đến khi bà ấy nhìn thấy giữa tiên sinh và cô gái này có gì đó, tiên sinh lại vẫn như mọi ngày, nếu về nhà, anh sẽ hỏi dạo này cô làm gì, ăn cơm chưa, ngoài những chuyện này thì cũng không còn gì khác.

Cho nên thím Nại cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều. Phải rồi, dựa trên dáng vẻ, của cải, địa vị của tiên sinh, nữ chủ nhân của căn nhà này hẳn phải là tiểu thư cao quý trong một gia đình giàu có.

Nhưng bà ấy vẫn nghĩ cô A Li tốt hơn rất nhiều, bà ấy cũng xuất thân từ một gia đình nghèo khó, biết cô A Li sợ mắc nợ người khác, cũng hiểu cảm giác không yên tâm hưởng thụ món quà của số phận.

Bà ấy không muốn cô hiểu lầm.

Cho nên bà ấy kiên nhẫn lựa lời nói với Đông Văn Li:

“Không phải như vậy, mặc dù tiểu thư Hoa Nhài là con gái duy nhất của một thành viên trong Phòng Thương mại, nhưng tiên sinh cũng không có ý định lấy lòng hay chú ý đến cô ấy, ngược lại, mặc dù ba của cô ấy là Chủ tịch Phòng Thương mại thì cũng không quyết định được công việc của Phòng Thương mại, tuy tiên sinh nhà mình không có chức vụ gì trong Phòng Thương mại, nhưng mọi quyết định đều cần ngài ấy phê duyệt trước khi thực hiện.”

“Vậy tại sao chúng ta còn…”

“Tại sao à?” Thím Nại từ tốn nói, “Đó là vì thể diện, cô xem, nếu tiểu thư Hoa Nhài hài lòng, nhất định cô ấy sẽ ra ngoài khoe khoang tiên sinh xem trọng cô ấy thế nào, người ngoài nhìn vào sẽ thấy tiên sinh tôn trọng thành viên của Phòng Thương mại, nhiều khi còn cho rằng ngài ấy từ bỏ quyền quyết định của mình. Tiên sinh nói làm người phải khiêm tốn, hiền lành, thái độ phải nhún nhường, đây là cách làm ăn.”

Thím Nại biết Đông Văn Li còn nhỏ tuổi, cho nên bà ấy giải thích vừa kiên nhẫn, vừa chu đáo, “Tôi nói như vậy, cô A Li có hiểu không?”

Đông Văn Li mỉm cười, lắc đầu.

Thím Nại cười, nói: “Cô hiểu, nếu cô không hiểu, cô đã không giúp đỡ tôi tận tình như vậy.”

Đông Văn Li không nói gì nữa, chỉ nhìn xem bó hoa có nở rộ rực rỡ hay không.

Thím Nại càng nhìn càng thỏa mãn, không chỉ kết hợp màu sắc hài hòa, mà cành cao xen cành thấp rất có chủ ý, không phải là kiểu dáng dễ bắt gặp trên đường, bà ấy không thể không hỏi: “Cô Ai Li, cô từng nhìn thấy thiết kế thời thượng này ở đâu thế?”

“Trong thùng rác.”

“Hả?”

Đông Văn Li giải thích: “Thím Nại, con từng đến nơi này bán hoa, có khi đi ngang qua khu nhà giàu, nhìn thấy mấy bó hoa bị vứt bỏ, ban đầu con chỉ cảm thấy đáng tiếc, thỉnh thoảng sẽ len lén mang về nhà, sau này nhìn thấy nhiều rồi mới phát hiện mấy bó hoa này được sắp xếp rất có chủ ý, vậy là con tự nghiên cứu…”

“Cô chỉ nhìn thôi mà cũng có thể nhớ được, làm ra được, cô đúng là có tài.”

“Dì đã khen con hai lần rồi.” Đông Văn Li cười, “Vậy sau này con sẽ mở một tiệm hoa.”

“Phải, phải, phải. Tay nghề của cô như vậy, nếu cô mở tiệm hoa, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái ghé qua…”

Thím Nại vừa nói vừa cầm ly giữ nhiệt rời đi, “Cô A Li, tôi đi kiểm tra nước trà.”

Gió thổi qua sảnh, chỉ còn Đông Văn Li đứng đó.

Máy pha cà phê kiểu cổ nằm trên chiếc ghế dài được trang trí bằng hoa nhài, bánh ngọt đắt tiền của “Chuyện cũ Sài Gòn” được giao đến theo thứ tự. Mỗi chỗ ngồi bên bàn dài đều được tô điểm bằng một bó hoa cát tường và một bó hoa nhài nhỏ, không khí tràn ngập hương hoa nhài thơm mát.

Đông Văn Li nhìn ghế chủ trì, đi đến dời bó hoa đẹp nhất sang ghế chủ trì.

*

Buổi chiều, khách mời đúng hẹn mà đến.

Mấy ngày không gặp nhau, gương mặt quen thuộc đó xuất hiện một lần nữa, thật ra Đông Văn Li lại cảm thấy hơi xa lạ, nhất là khi anh đứng giữa đám đông, luôn làm người ta cảm thấy anh xa ngoài tầm với, thậm chí còn có cảm giác như họ chưa từng quen biết.

Đông Văn Li nhìn quanh sảnh, người đàn ông lớn tuổi hơn đang mặc vest đen hẳn là Phó Chủ tịch Phòng Thương mại, theo sau ông ấy là mấy thương nhân trẻ tuổi hơn, ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, hẳn là người của Phòng Thương mại.

Người duy nhất không bị trói buộc vào cách ăn mặc giữa đám người kia chính là tiểu thư Hoa Nhài trong truyền thuyết, Đông Văn Li thấy cô ấy không lớn hơn cô bao nhiêu. Dáng vẻ của cô ấy hoạt bát, xinh đẹp, mặc một chiếc váy rất thời thượng, cô nghe mấy cô bé làm việc trong trang viên nói đó là phong cách mới nhất, sự nhẹ nhàng và mềm mại đó chỉ có thể xuất phát từ loại tơ lụa tốt nhất.

Cô ấy tò mò đi qua sảnh đón khách, nhìn thấy trong sảnh tràn ngập hoa nhài, mặc dù xen lẫn với hoa cát tường và hoa hồng, nhưng kiểu dáng và màu sắc rất hài hòa, tuy nụ hoa chưa nở nhưng vẫn tràn đầy sức sống, vậy là cô ấy hết sức vui vẻ, suýt nữa chạm vào cổ tay của người bên cạnh, “Tiên sinh, ngài chuẩn bị tất cả những thứ này cho tôi sao?”

Chủ tịch Phòng Thương mại thấy cô ấy như vậy thì ho một tiếng, mắng cô ấy: “Hoa Nhài.”

Nói xong, ông ấy lại quay sang tiên sinh: “Tiên sinh chu đáo quá, con gái tôi thật sự bị tôi chiều hư, còn làm phiền tiên sinh sắp xếp thế này.”

Người đàn ông mặc âu phục trắng bước đến ghế chủ trì, kéo ghế ra, không ngẩng đầu, nói: “Không sao, con gái được nuông chiều một chút cũng được.”

Lúc này anh nói tiếng Việt, đó là lần đầu tiên Đông Văn Li nghe anh nói tiếng Việt, còn cảm thấy hơi lạ lẫm.

Nhưng cô không thể phủ nhận là anh nói rất tốt, rất lưu loát, giống như đã sống ở nơi này rất lâu.

Anh khác cô, có lẽ tài năng ngoại ngữ của cô bị giới hạn bởi nơi cô lớn lên, ngoại trừ tiếng mẹ đẻ, khẩu âm khác đều rối tinh rối mù.

Mà với tiên sinh, hình như đất khách hay quê nhà đều không có gì khác biệt, giống như bản thân anh không thể bị trói buộc bởi một vùng đất, một thành phố, một đất nước.

Nhưng hình như chỉ khi anh nói tiếng Trung, cô mới cảm nhận được mối liên kết định mệnh giữa họ.

Những thời điểm khác, cô chỉ là người ngoài đứng xem.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.