Không phải là còn có anh sao?
Đông Văn Li thừa nhận, vào thời khắc cô suy sụp, lời anh nói đã cho cô sức mạnh to lớn.
Mặc dù mấy đêm sau đó trằn trọc không ngủ được, cô nghĩ mãi mà cũng không rõ anh nói thật hay chỉ là một lời an ủi.
Không đúng, cô không nên đòi hỏi quá đáng, dù cho chỉ là an ủi, như vậy cũng đã đủ rồi, cô phiêu bạt bên ngoài, nếu không có anh ra tay giúp đỡ mấy lần, cô sẽ không thể sống an nhàn ở đây như bây giờ, được hít một hơi trước khi bước vào ngã rẽ lớn hơn của cuộc đời.
Nhưng sau đó thím Nại xuất hiện, cô cảm thấy đó không chỉ là một lời an ủi.
Thím Nại mua rất nhiều cơm ngon áo đẹp, lịch sự nói với cô, tiên sinh đã sắp xếp một ít đồ dùng cần thiết cho cô A Li trước khi đi công tác, cô có thể ở lại nơi này mãi mãi.
Vẫn luôn là như vậy, không có người nào đưa ra thời hạn.
Nhưng người Trung Quốc luôn đối xử khách sáo với người khác. Đông Văn Li nhớ hồi còn nhỏ, cậu họ hàng xa đến thăm nhà, ông ấy nghèo khổ, ăn nhờ ở đậu. Đông Văn Li thấy bà nội an ủi ông ấy chân thành lại nhiệt tình, nói đây là nhà của con, con có thể ở đây mãi mãi. Nhưng quay đầu lại, bà nội đến chỗ không người, lắc đầu chậc lưỡi, nói đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, ở lâu như vậy, còn không biết đã gây bao nhiêu phiền toái cho chủ nhà.
Đó là vì chính họ còn giật gấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134427/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.