Đông Văn Li nghe Nguyễn Yên nói ăn một bữa ăn kiểu Pháp trên sân thượng của một trung tâm thương mại ở Sài Gòn là điều lãng mạn nhất trên thế giới.
Trước đây Đông Văn Li không có hứng thú, tối nay lại rất tán thành.
Ánh nến leo lắt, bộ dao nĩa màu bạc sáng bóng được đặt trên khăn trải bàn màu đen, cánh hoa hồng rải khắp khăn trải bàn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy hoa hồng Freud cắm trong chiếc bình mã não, giọt nước còn đọng trên cánh hoa, chứng tỏ nó vừa được cắt.
Thực đơn đều viết bằng tiếng Pháp, cô không hiểu, chưa nói đến giá tiền được tính bằng ngoại tệ.
Sự xa xỉ và tinh tế này vẫn không bằng người đàn ông trước mặt cởi áo khoác, mặc áo sơ mi đen bên trong, tay áo xắn lên, để lộ khớp xương nổi rõ, từ khuỷu tay đến ngón tay đều thon dài và đẹp đẽ như tạc tượng.
Trong đêm tối, tóc anh mềm mại, ngồi đối diện cô, trông không hề chân thật, huống hồ chi anh còn gọi món vô cùng lịch thiệp, lại tiếp tục giúp cô cắt miếng bít tết trước mặt.
Tự dưng cô nhớ anh hỏi mình có đủ tư cách để làm chỗ dựa cho cô hay không.
Cô mặc chiếc váy xinh đẹp này, ngượng ngùng nghĩ, nếu hết thảy hóa thành sự thật thì thật tốt đẹp làm sao.
Nhưng cô biết những cảm xúc mơ hồ cô dành cho anh đang từ từ thay đổi, cô nhớ mọi việc anh làm, mọi thứ anh trao cho cô, mặc dù đối với anh, chuyện chỉ đơn giản như nhặt một trái cau sắp rơi vào rãnh thoát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134429/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.