Hai kẻ vốn ngông cuồng, bây giờ, một kẻ ngã xuống mặt đất, ôm lấy bàn chân, kẻ kia liên tục lùi về phía sau, sắc mặt khó tin, “Mày, mày có, có dao…”
Đông Văn Li đã đứng dậy, thật ra thân thể cô còn run rẩy, nhưng vẫn che chở chàng thiếu niên khổ sở ngồi sau lưng cô, nói, “Tôi phòng vệ chính đáng, tôi bị đả thương, cậu ấy bị đá sắp chết, dù thế nào, cũng sẽ không có ai chỉ trích tôi.”
“Đừng nói nữa, tao đau sắp chết rồi!” Tên đại ca khóc lóc, thở phì phò, nước mũi phồng lên thành bong bóng, nắm lấy tay tên nhỏ con, “Giờ này mà mày còn đóng phim Hong Kong nữa, mau đưa tao đi bệnh viện đi, tao sắp chết rồi, mẹ nó, sao lại có người mang vũ khí sắc nhọn vậy chứ, mẹ nó, mày mang dao sao không nói sớm, hai anh đây khỏi phải đánh mày, phải thành ra như thế này…”
“Phải đấy. Mày biến đại ca tao thành thế này, hòa bình một chút không phải tốt hơn sao? Mày nói sớm, bọn tao chuyển sang người khác.” Tên nhỏ con lải nhải liên tục.
“Còn nói cái gì nữa! Đưa tao vào bệnh viện đi! Tao sắp chết rồi!” Tên đại ca gào khóc.
Tên nhỏ con cõng hắn, trước khi đi còn đe dọa, “Đợi đi, trên con đường này, đến đại ca mà mày cũng dám gây sự!”
Bọn chúng hoảng hốt chạy vào màn mưa.
Đông Văn Li hít một hơi, chàng trai sau lưng bám tường đứng dậy, cô quay đầu, hỏi, “Có sao không?”
Cậu ấy im lặng lắc đầu.
Đông Văn Li cố nhúc nhích bàn chân, mới phát hiện chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134435/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.