Cô gọi tên anh, gần gũi như vậy, nhưng dường như lại giống hệt ký ức đã đánh mất từ rất lâu, chớp mắt một cái, đoạn ký ức bị anh chôn vùi và quên lãng lại giống như mảng tường tróc, rất nhiều mảnh vụn rơi xuống.
Rượu Tây làm vương một màn nước trên thành ly.
Cô nói gì đó, anh không nghe được.
Khoảng thời gian im ắng của anh cho cô cơ hội buông thả, cô rót rượu thêm mấy lần nữa ngay dưới mắt anh, mãi đến khi gương mặt say mèm, đỏ bừng ngả xuống bàn.
Lúc vạn vật tĩnh lặng, cô cũng không còn lải nhải huyên thuyên, anh bước đến cửa sổ, tựa người vào, lấy hộp xì gà trên bàn trà.
Ngọn lửa tỏa ra từ chiếc bật lửa, anh rút một que tuyết tùng, lúc đưa đến gần, ngọn lửa màu đỏ quấn lấy que tuyết tùng như một con rắn.
Tay kia cầm điếu xì gà, anh chậm rãi xoay chuyển, đến khi xì gà cháy lên, que tuyết tùng mới tắt lửa.
Anh nhìn cô, cô bất động ngả xuống bàn, cô lên du thuyền của anh, lẻ loi, không phòng bị… Không đúng, anh nghĩ ngợi, không chỉ là du thuyền của anh, cô bị người ta đuổi theo, giữa khung cảnh hỗn loạn, cô gần như quỳ gối trước mặt anh, nói anh đưa cô đi, từ lúc đó, có phải đã bắt đầu một canh bạc không có sự lựa chọn?
Anh nheo mắt, không biết được, hóa ra trong lòng cô bé này, mình lại trở thành một người đứng đắn, từ bi.
Du thuyền lênh đênh trên sông Mê Kông, êm ái như nôi em bé trong đêm, gió mát đêm cuối hè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-tien-sinh-mich-nha-tu/2134438/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.