Quy Sinh đứng trước mặt cô, hỏi:
- Mẹ ơi, con lạc đà trông như thế nào?
Hòa Lý Thanh ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nó ửng đỏ vì hơi nóng của bếp lò, cô kéo nó ra xa, lấy kem dưỡng ẩm xoa lên mặt nó rồi mới trả lời:
- Sao con lại biết con lạc đà?
Phương Nha đang quấn chăn, ngồi ở một góc giường kêu lên:
- Là quyển sách này, quyển sách này!
Quyển sách có bìa màu vàng nhạt, chuyện xưa ở Thành Nam của Lâm Hải Âm, bên trong sách được minh họa bằng những hình ảnh giống trong sách giáo khoa hồi cô còn nhỏ, phong cách vẽ kiểu cũ này rất đẹp, khiến người xem cảm thấy ấm áp.
Từ chiếc cửa sổ gỗ trên tường đất, Hòa Lý Thanh nhìn ra bên ngoài, bầu trời đêm giống như một tấm vải nhung đen tuyền điểm xuyết những viên kim cương màu vàng, không có ánh đèn như thành phố, mặt trăng tựa như thiếu nữ uống say, khuôn mặt tươi cười soi sáng ngôi nhà ngói nhỏ trong rừng trúc, mấy con ếch đang kêu ồm ộp bên cạnh giếng nước và tổ chim trên mái hiên nhà cũng được chiếu sáng. Thời tiết ngày mai chắc sẽ rất đẹp.
-o0o-
Lâm Hòa uể oải dựa lưng vào chiếc ghế trên khán đài của sân đá bóng phơi nắng, cuốn tạp chí bằng tiếng Anh che trên mặt, đôi chân dài gác lên lưng ghế của hàng trước, dù mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình nhưng vẫn nhìn ra thân hình với tỷ lệ chuẩn của cô bé.
Giờ nghỉ giải lao giữa hiệp đấu, Lâm Khương ngồi trên bậc thang của sân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-thanh/527440/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.