Tôi vẫn lắc đầu, cụp tai xuống, chẳng nghe ai nói, chẳng muốn nghe gì hết.
Cho tới khi ánh trăng dịu dàng tỏa ánh sáng lên cơ thể của Bích Thanh ThầnQuân, dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể chàng biến thành một con rắn khổng lồ và nhanh chóng hóa thành những hạt cát tan chảy trong lòng bàn taytôi, không làm sao nắm giữ được nữa, chỉ để lại một bộ khôi giáp thủnglỗ chỗ vì hàng trăm mũi tên.
Cơn gió thổi qua, cuốn cát bụi bay lên cao, không biết bay về phương nào.
“Đừng! Sư phụ đừng đi!” Tôi khóc lóc hét lên, ra sức đuổi theo đám bụi trongkhông trung, muốn giữ lại dấu vết cuối cùng của chàng. Nhưng không làmsao giữ lại được...
Sư phụ duy nhất của Miêu Miêu không còn nữa rồi, phu quân không còn nữa rồi, hạnh phúc không còn nữa rồi, chẳng còn lại gì nữa.
Chỉ còn lại những hạt cát đang khiêu vũ trong gió, chỉ còn những giọt nướcmắt chảy hoài không hết, và chỉ còn lại những hồi ức không bao giờ quênđược.
Sau này bờ ngực của ai sẽ cho tôi dựa vào.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sau này ai sẽ viết chữ vào lòng bàn tay tôi mỗi đêm?
Sau này ai sẽ thay tôi thực hiện mọi ước mơ?
Sau này ai sẽ dịu dàng hôn lên đôi môi của tôi?
Sau này ai sẽ cố gắng làm món canh cá khó nuốt cho tôi uống?
Sau này ai sẽ dẫn tôi ra khỏi nỗi cô đơn?
Chàng dùng sinh mạng của mình để nói chàng yêu thiếp, nhưng thiếp dùng cái gì để nói với chàng, thiếp yêu chàng?
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng mọc rồi lại lặn, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-mieu-mieu/1158743/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.