Bóng lưng Trọng Dạ Lan khựng lại, nhưng hắn không bước tiếp, cũng không quay đầu.
“Ta đã lừa ngươi, nhưng ta chưa từng làm điều gì bất lợi cho ngươi. Ta suýt nữa đã phải đánh đổi cả mạng sống vì ngươi, vậy mà vẫn khó để được tha thứ đến vậy sao? Ngươi không thể nói chuyện tử tế với ta được ư?”
Có lẽ là uất ức, nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.
Mục Dao có Trọng Dạ Lan, có Trọng Khê Ngọ, có Vũ Sóc Mạc, tất cả đều kiên quyết ủng hộ nàng. Còn sau lưng ta, chỉ có một Hoa phủ đang suy tàn.
Trọng Dạ Lan từ từ quay đầu, nhìn gương mặt đẫm lệ của ta. Hắn như sững lại một chút, hồi lâu sau mới nói:
“Giờ ngươi đang làm gì đây? Tỏ ra yếu đuối trước mặt ta chỉ vì Hoa Thâm sao?”
Nỗi trống rỗng trong lòng ta ngày càng lớn. Ta lau nước mắt, hít sâu ổn định cảm xúc rồi đáp:
“Vương gia nói sao… thì chính là vậy.”
Dứt lời, ta xoay người rời đi.
Dù là tiểu thuyết hay đời thực, đều không thể đảo ngược. Những chuyện đã xảy ra, như những cánh bồ công anh tản đi khắp nơi, rồi bén rễ, đâm chồi, cuối cùng trở thành một đại dương cuồn cuộn, không cách nào ngăn cản.
Trọng Dạ Lan không yêu Hoa Thiển là cốt truyện, Hoa Thâm háo sắc là cốt truyện, Hoa tể tướng tham lam cũng là cốt truyện. Ta có thể thay đổi diễn biến, nhưng những tổn thương đã xảy ra từ trước, ta không thể cứu vãn.
Lời của Mục Dao như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-sac-tay-that-le-nguyet/2840635/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.