36
Một tháng sau, tại yến tiệc Trung Thu trong cung, ta không chọn ngồi cùng Trọng Dạ Lan mà cố ý ngồi bên phía Hoa phủ, bất chấp những ánh mắt khác thường từ xung quanh.
“Đã một tháng trôi qua, phụ thân đã suy nghĩ xong chưa?” Ta nâng chén, nhìn về phía Hoa tể tướng, mặt mỉm cười nhưng lòng lại gợn sóng như rượu trong chén.
Hoa tể tướng nhìn ta, ánh mắt sâu xa. Hồi lâu, ông tránh ánh mắt của ta, rồi nói:
“Thiển nhi, sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa.”
Tay ta lạnh ngắt, lòng lại trở nên tĩnh lặng. Thì ra nhân vật của tiểu thuyết, ta không thể thay đổi được.
Ta mỉm cười, uống cạn chén rượu:
“Vậy thì… con đã rõ.”
Rõ ràng chúng ta ngồi gần như vậy, cùng một dòng máu, là người một nhà. Nhưng ta lại cảm thấy có một hố sâu không thể vượt qua. Hoa tể tướng đã từ bỏ tia hy vọng cuối cùng của mình.
Yến tiệc diễn ra thế nào ta không hề để tâm. Hoa tể tướng đã đưa ra lựa chọn, ta cũng nên rời khỏi. Chuyện của Hoa phủ, từ đây không còn liên quan đến ta.
Sau một chén rượu nữa, ta rời khỏi yến tiệc, tự mình đi ra ngoài cung. Là Hoa phủ không chọn ta.
Nhưng vừa đi được nửa đường, ta bị người chặn lại.
“Thánh chỉ hòa ly sẽ được gửi đến phủ của ngươi vào tối nay.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Nói xong, ta định rời đi, nhưng Trọng Khê Ngọ đưa tay như muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-sac-tay-that-le-nguyet/2840641/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.