Ba tháng sau, tại trấn nhỏ nơi Hoa Thiển cư ngụ.
Một ngày nọ, có người gõ cửa nhà Hoa Thiển. Nàng mở cửa ra, thấy một nữ nhân mặt tròn, khoảng ba mươi tuổi, trông rất thân thiện.
Nữ nhân mang theo một giỏ thức ăn, mở lời:
“Ta vừa mới chuyển đến nhà bên cạnh, sau này còn nhiều việc cần ngươi giúp đỡ. Đây là chút lòng thành của ta. Ngươi có thể gọi ta là Vân Nương.”
Thì ra là hàng xóm mới chuyển đến.
Hoa Thiển khẽ mỉm cười, từ chối một hồi nhưng không được, cuối cùng đành nhận lấy. Vân Nương mỉm cười vui vẻ rồi rời đi.
Quay vào trong, Hoa Thiển mở giỏ thức ăn ra, phát hiện bên trong toàn những món mà nàng yêu thích.
Vân Nương là người thân thiện, thường xuyên mang đồ ăn qua biếu, mỗi món đều hợp khẩu vị của Hoa Thiển. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, không chỉ tính tình tương đồng, mà ngay cả sở thích ăn uống cũng giống nhau.
Sau một thời gian thân quen, Hoa Thiển mới biết Vân Nương từng bị nhà chồng ruồng bỏ vì không có con sau hơn mười năm thành thân. Bị nhà mẹ đẻ từ chối, nàng chỉ có thể tự mình kiếm sống.
Nghe xong, trong lòng Hoa Thiển không khỏi cảm phục. Ở vùng này, nữ nhân bị ruồng bỏ thường xem đó là nỗi nhục nhã, dễ nghĩ quẩn, nhưng Vân Nương lại là người vô cùng kiên cường.
Với tính cách sảng khoái và hiểu chuyện, Vân Nương nhanh chóng hòa nhập vào vòng xã giao trong trấn.
Một năm trôi qua.
Thị trấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-sac-tay-that-le-nguyet/2840665/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.