Trong đó điều khiến Lê Lê cảm thấy đột ngột nhất là, lần thứ hai gặp mặt, Lâm Nhiễm nói với cô rằng tên cô ta là Lâm, Song Mộc Lâm. Nhưng lần thứ ba cô gặp cô ta ở dinh thự nhà họ Lâm, cô ta lại dường như mặc định rằng cô biết họ của cô ta là Lâm chứ không phải Lâm (trong Song Mộc Lâm).
Vì cô không bắt chuyện với Du Hiểu, mà Du Hiểu cũng không lên tiếng ngay, nên trong khoảng thời gian trống đó, đầu óc Lê Lê bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Không biết có phải vừa mới nghĩ đến Sương Bất Ngôn không, lúc nhớ lại Lâm Nhiễm nói ‘Song Mộc Lâm’, cô cảm thấy phát âm ‘Song’ đọc lâu rồi hình như hơi giống chữ Sương trong Sương Bất Ngôn.
Suy nghĩ lan man, nếu ‘Sương’ thật sự là ‘Song’, vậy tên Sương Bất Ngôn chẳng phải thành ‘Song Bất Ngôn’ sao?
‘Song Mộc Lâm’ là hai chữ Mộc ghép thành chữ Lâm, vậy ‘Song Bất Ngôn’ chẳng phải là ‘Bất Bất Ngôn’ (Không Không Nói) sao?
Cái gì thế này. Lê Lê cảm thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười, rảnh rỗi không có gì làm lại đi soi từng chữ.
Nhưng một khi đã nghĩ đến, cô lại không kìm được mà tiếp tục suy nghĩ.
Đổi thứ tự một chút ‘chính là Ngôn Bất Bất’, hoặc ‘Bất Ngôn Bất’.
Bất ngôn bất ngữ (không nói không rằng),Ngữ, Du?
Du Hiểu?
Lê Lê bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc, thứ chẳng liên quan gì sất này sao lại có cảm giác như đang giải đố vậy?
Cô rất muốn nhìn Du Hiểu, nhưng đã kiềm chế lại.
Đầu của nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899330/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.