Ánh nắng ấm áp rọi vào mí mắt Trầm Ngư, hương hoa thoảng qua trong không khí như có thể chạm vào được, kéo cô ra khỏi cơn hư vô mờ mịt.
Trầm Ngư chậm rãi mở mắt, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời xanh trong phía trên. Thế nhưng ý thức của cô vẫn dường như còn đắm chìm trong khoảnh khắc vụ nổ vừa xảy ra trước đó.
Khi phi thuyền sắp đ.â.m vào Khu 11, nơi có nam chính Mặc Viêm, Trầm Ngư đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng đau đớn do vụ nổ gây ra.
Thế nhưng, đúng vào thời khắc cuối cùng, Vinh Hoà - người luôn giữ thái độ lịch sự, giữ khoảng cách với cô - lại bất ngờ lao đến ôm chặt lấy cô ngay trước khi vụ nổ xảy ra.
Y ôm cô rất chặt.
Câu nói cuối cùng mà Vinh Hoà để lại cho Trầm Ngư là: "Đừng sợ."
Đừng sợ?
Trầm Ngư chậm rãi ngồi dậy từ nơi mình đang nằm.
Sợ sao? Cô chưa từng biết sợ là gì cả.
Sau khi đè nén những rung động trong lòng, Trầm Ngư cuối cùng cũng có thời gian để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một thung lũng đầy hoa rực rỡ sắc màu, ở trung tâm có một bệ đá đen nhô cao hơn mặt đất một chút.
Lúc tỉnh dậy, cô đã nằm trên bệ đá này.
Trầm Ngư chống tay đứng dậy từ bệ đá, sau khi quan sát khắp thung lũng, cô cúi đầu nhìn chính cơ thể mình.
Cái nhìn đầu tiên khiến cô hơi sững người.
Bàn tay cô giờ đây thon dài, trắng bệch, ẩn hiện vẻ yếu ớt.
Thế nhưng Trầm Ngư nhận ra ngay, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/2845248/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.