Ánh trăng chiếu lên thanh đao trong tay Liên Thành Bích, đao quang lóng lánh, sáng lạng như mặt nước hồ thu, trên đao không có máu, gương mặt của Liên Thành Bích cũng không có tý máu, y nhè nhẹ vuốt lưỡi đao trong tay, thở dài một tiếng, nói :
- Quả thật là một thứ binh khí thiên hạ vô song, quả thật danh bất hư truyền.
Tiêu Thập Nhất Lang nhìn y, ánh mắt lại lộ ra một biểu tình thật kỳ quái, y không mở miệng, người khác dĩ nhiên là chẳng ai mở miệng, trong khoang thuyền chỉ nghe có tiếng hô hấp gấp rút, Lang nha bổng đã buông thõng xuống, Câu liêm đao không còn rực rỡ, mọi người đang chuẩn bị rút lui.
Liên Thành Bích bỗng nhiên vẫy tay nói :
- Hà Bình huynh, xin lại đây nói chuyện.
Câu liêm đao ngần ngừ, rốt cuộc bước lại, gượng cười hỏi :
- Công tử phân phó điều gì?
Liên Thành Bích nói :
- Tôi chỉ muốn thỉnh giáo một chuyện.
Hà Bình thở phào một tiếng, nói :
- Không dám.
Liên Thành Bích hỏi :
- Ông có biết tại sao tôi giết Hoa Như Ngọc?
Hà Bình lập tức lắc đầu, y không phải là kẻ ngốc, biết nhiều quá sống không lâu, cái đạo lý ấy, đương nhiên y cũng hiểu.
Liên Thành Bích hỏi :
- Ông quả thật không biết?
Hà Bình đáp :
- Quả thật không biết.
Liên Thành Bích thở ra nói :
- Ngay cả chuyện đó cũng còn không hiểu, sống như ông còn gì là ý tứ?
Hà Bình biến sắc, đột nhiên người y tung lên, thanh câu liêm hình lưỡi liềm từ không trung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tinh-tieu-thap-nhat-lang/285879/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.