Hoa Mộ Thanh nhìn những vệt nước bắ-n tung tóe trên sân khấu phía xa, nhắm mắt lại một lúc, rồi chậm rãi nói: “Vừa rồi người đó… không phải cá.”
Nàng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Trần, nói rõ ràng: “Nàng ấy là người.”
Sắc mặt Mộ Dung Trần chợt thay đổi, trầm giọng hỏi: “Sao nàng khẳng định được?”
Giọng Hoa Mộ Thanh run lên, rất nhẹ nhưng vẫn có thể cảm nhận được: “Vừa rồi cô ấy đang nói… ‘Cứu mạng’.”
Cứu mạng… cứu mạng! Cứu ta với!!!
àng ấy đã đập mạnh vào thành bể thủy tinh, tuyệt vọng cầu xin ai đó đến cứu.
Nhưng những người kia… lại xem nàng ấy như món đồ chơi, đem ra tiêu khiển, tàn nhẫn dày vò.
Nàng ấy là người… chứ không phải cá!
Áp lực từ làn nước nặng nề đã bóp nghẹt tiếng kêu cứu thảm thiết của cô nương ấy.
Từng bong bóng nước vỡ tan chính là những lời van xin bị kìm nén, là tiếng kêu cứu bị chôn vùi… là sự tuyệt vọng đến tận cùng.
Cứu mạng!
Cứu ta với!!!
Sắc mặt Mộ Dung Trần càng lúc càng trầm lại, lông mày nhíu chặt.
Lúc này, Quỷ Tam bước lên, hạ giọng hỏi: “Chủ tử, có cần cho người đi điều tra không?”
Mộ Dung Trần còn chưa trả lời, thì Hoa Mộ Thanh đã cất tiếng trước: “Điện hạ có biết… triều trước từng xảy ra một vụ án nhân ngư gây chấn động cả nước không?”
Mộ Dung Trần nhíu mày sâu hơn, liếc nhìn nàng một cái giọng nói lạnh băng: “Triều trước, năm thứ hai mươi bảy, từng có một nữ nhân dân thường bất ngờ đ-ánh trống kêu oan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2976070/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.