Hoa Mộ Thanh chẳng hề có chút sợ hãi, chỉ mỉm cười nhìn hắn: “Điện hạ, chờ người khôi phục nội lực rồi hẵng dọa dẫm ta cũng chưa muộn.”
“Nàng!”
Mộ Dung Trần tức đến mặt cứng đờ nhưng ngay sau đó lại cong môi, nửa cười nửa không nhìn nàng: “Lá gan đúng là càng lúc càng lớn. Nói đi, tới trước mặt bổn tọa mà làm ra vẻ như vậy, lại định mưu tính gì nữa đây?”
Hoa Mộ Thanh nghe thế thì khựng lại, chợt nhận ra từ sau khi trọng sinh, mỗi lần nàng cố ý lấy lòng Mộ Dung Trần, dường như đúng là đều có toan tính. Nàng chưa từng thật sự đối xử tốt với hắn từ tâm khảm.
Trong lòng có chút áy náy, nhưng nàng không nói ra.
Ngược lại, nàng bưng một bát trà đưa đến tay Mộ Dung Trần, ngồi xuống bên cạnh mỉm cười nói: “Giờ đây, Mộ Thanh gặp phải một cục diện sinh tử, không sao phá được. Mong điện hạ chỉ giáo.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, mở nắp bát trà, mùi hương thanh mát nhẹ nhàng lan tỏa hắn cúi đầu nhấp một ngụm, gật đầu thờ ơ: “Ừ, là cục diện thế nào?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, bắt đầu kể: “Một tiểu quốc nhỏ bé, trong triều có hoạn quan nắm quyền, trên có hoàng đế tâm cơ thâm hiểm, muốn đoạt lại đế vị. Một ngày nọ, hoạn quan và hoàng đế rốt cuộc trở mặt nhưng cả hai lại kiềm chế lẫn nhau. Lúc này, hoạn quan trúng dược, mất đi năng lực hành động, còn hoàng đế lại rơi vào tay hoạn quan, cả hai gò bó nhau. Triều đình hỗn loạn vô cùng.”
Mộ Dung Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2976449/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.