Khi đó, Dung Ngọc cũng như vậy, giọng ôn hòa gọi ta, nói với ta:
“Diệu Diệu, nàng mệt rồi, cô đưa nàng về phủ trước.”
... Ta không hiểu vì sao Dung Ngọc không chịu đưa hài cốt A Tự về.
Cuối cùng vẫn là Tần Yến tìm đến ta:
"Ta đã tra được nơi chôn xác đệ đệ nàng."
"Dẫn ta đi."
Khi đó, ta với Tần Yến không thân quen.
Ta không hiểu vì sao chàng lại muốn giúp ta, nhưng ta không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Vì vậy ta lên ngựa của Tần Yến.
Cả đêm đi gấp, cuối cùng tới được ngôi mộ hoang chôn A Tự, sau đó mời người đào mộ khám nghiệm tử thi.
Đến lúc đó, ta mới hiểu, chẳng trách Dung Ngọc không chịu mang thi thể A Tự về kinh thành.
-- Trên thi thể giấu bằng chứng hắn hại chết A Tự.
A Tự võ công tốt, độc vật thông thường ở Nam Cương căn bản không thể hại được nó.
Nguyên nhân cái chết của nó, là một chén dẫn hồn hương.
Đó là loại thuốc độc Dung Ngọc chuyên dùng để khống chế tử sĩ.
Hắn lại dùng nó trên người A Tự.
Chỉ là, không biết Dung Ngọc đang nực cười nhớ thương cái gì.
Tàn nhẫn như hắn, người đã giết rồi, vậy mà lại không nỡ thiêu hủy thi thể A Tự.
Để rồi cuối cùng, vẫn để ta tra ra tất cả.
May mà, sống lại một đời, thời gian vẫn còn kịp.
A Tự vẫn còn sống.
Nó sợ ta chịu ấm ức nên tới đón ta về nhà.
Ngôi vị Thái tử của Dung Ngọc vẫn chưa vững chắc, hắn vì muốn lôi kéo phủ Thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316974/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.