🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chàng ngăn động tác chuẩn bị uống trà của ta lại.

"Tần thiếu công tử?"

Ta nghi hoặc.

Chàng nhàn nhạt đáp:

"Đừng uống chén này."

"... Hửm? Vì sao?"

"Trà nguội rồi."

"Ừm."

Ta ngoan ngoãn đặt xuống.

Ta bị bệnh dạ dày, thức ăn trà canh nguội lạnh từ trước đến nay đều không đụng vào.

Sau một lát yên tĩnh...

Bất chợt, ta ngẩng đầu nhìn chàng chằm chằm.

Kiếp trước, ta trúng thuốc, mê man không tỉnh, cuối cùng Tần Yến đã dùng một chén trà nguội tạt cho ta tỉnh.

Tạt xong, chàng đuổi ta rời đi, giọng điệu vô cùng hung dữ.

Nhưng kiếp này thì sao?

Chén trà này vẫn còn.

Chàng không tạt ta, không hung dữ với ta, cũng không vội vàng đuổi ta đi.

Vậy ta tỉnh lại thế nào?

Tôi thử động đậy thân mình mới phát hiện, chỗ eo dường như có chút đau.

Tần Yến kiếp trước sau khi làm đại gian thần đã biến thành một con sói đói thích gặm xương thịt.

Nhưng ta lại sai lầm coi thứ quý giá thành thứ rẻ mạt, nhìn không ra lòng chàng tốt, cho rằng chàng gian ác tột cùng, một mực hận chàng, đương nhiên không chịu dễ dàng để chàng được như ý.

Chàng cầu không được, lại không muốn ép ta nên hay bóp eo ta, miệng gọi từng tiếng "Diệu Diệu", giả làm nghé con, để ta thương hại chàng một chút.

Vậy nên, cảm giác đau quen thuộc nơi eo tôi...

Chẳng lẽ...

Chàng véo cho ta tỉnh?

Nghi vấn nổi lên trong lòng, ta dò xét nói:

"Tần thiếu công tử,công tử ra tay nặng thế, ta sẽ đau đấy."

Nếu là Tần Yến kiếp trước, nghe ta nói câu này, chàng nhất định sẽ đỏ mắt, giọng mềm lại.

Nhưng lúc này, sự u ám trong mắt Tần Yến không những không tan đi chút nào, thậm chí còn khẽ cười nhạt một tiếng:

"Tô Diệu tiểu thư lúc say ngủ mê man, giống như gặp ác mộng, vừa khóc vừa cười.”

"Ta vừa tới gần, tiểu thư lập tức ôm chặt ta không buông.”

"Ta muốn gỡ ra, Tô Diệu tiểu thư lại càng ôm chặt hơn, còn khóc nói..."

Giọng điệu chàng hơi ngừng lại.

Tim ta cũng khẽ run:

"Ta... nói gì cơ?"

Giọng Tần Yến trầm thấp, khóe môi lại nhếch một nụ cười chế giễu nhàn nhạt:

"Tiểu thư nói, lúc sống không thể cùng giường với ta, sau khi chết nhất định phải cùng ta chung huyệt.”

"Tiểu thư còn nói, đường hoàng tuyền lạnh lẽo, không để ta đi một mình, tiểu thư muốn tới bầu bạn cùng ta."

Ta nhất thời không nói nên lời.

Ánh mắt chàng chuyển sang chén trà trên bàn:

"Vốn định dùng trà nguội tạt cho Tô tiểu thư tỉnh, nhưng tiểu thư càng nói càng hoang đường, ôm càng chặt, ta liền ra tay.”

"Tuy lực đạo có nặng, nhưng cũng là để Tô tiểu thư sớm thoát khỏi ác mộng."

Ta nhìn chàng, suy xét tỉ mỉ từng chữ trong lời chàng nói, lại không tìm ra lấy một kẽ hở.

Thì ra chàng không hề cố ý dịu dàng.

Là ta vô tình quấy rối trật tự sự việc kiếp trước.

Trong khoảnh khắc, sự thất vọng lớn lao ập tới trong lòng.

Ánh sáng yếu ớt lọt qua khung cửa chiếu lên bên mặt của chàng, khiến cả người chàng được phủ vẻ mộng ảo.

Chàng lại cất lời, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo vẻ xa cách nhàn nhạt, hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng của ta:

"Lời mê sảng của Tô Diệu tiểu thư thật thú vị, chỉ là ta quý mạng sống, không vội đi đường hoàng tuyền, cũng không dám phiền Tô Diệu tiểu thư bầu bạn."

Ta gật đầu, đúng vậy, ai cũng quý mạng sống.

Không ai muốn chết.

Nhưng một người quý mạng sống như chàng... kiếp trước, lại không sống qua hai mươi lăm tuổi.

Mắt ta đỏ hoe, mỉm cười ấm áp nhìn chàng:

"Biết rồi.

"Hôm nay Tần thiếu công tử giúp ta một lần, về sau ta nhất định mỗi ngày đều cầu chúc Tần thiếu công tử sống lâu trăm tuổi, tránh tai thoát nạn."

Có lẽ ta nói quá chân thành, ngược lại khiến người ta khó tin.

Tần Yến nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dò xét.

Ta lại không giải thích thêm mà chỉnh lại y phục và búi tóc, tư thế đoan chính, chỉ đợi con mồi kéo tới.

Ta biết, rất nhanh thôi --

Tô Minh Nhan sẽ canh chuẩn thời gian, dẫn Thái tử tới tìm ta.

Quả nhiên, chưa qua nửa khắc đã có đám người đông nghịt, chắn trước cửa phòng Tần Yến.

Thanh cài cửa chưa đóng, bọn họ dễ dàng phá cửa mà vào.

Ngoài cửa, câu hỏi nghi hoặc đầu tiên đương nhiên phát ra từ miệng Tô Minh Nhan:

"Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ngủ trong phòng ngủ của Tần thiếu công tử?"

*

Sống lại một đời, ta đánh giá lại Tô Minh Nhan.

Nó tuy là thứ nữ nhưng vì di nương mất sớm, nó từ nhỏ đã được nuôi dưới gối mẫu thân ta, cùng ta lớn lên.

Mẫu thân ta chưa từng khắt khe với nó, ta thân làm đích trưởng tỷ cũng luôn chăm sóc nó, hễ có y phục trang sức gì đều không quên nó.

Nhưng nó lại hiếm khi mặc dùng những thứ bọn ta tặng.

Nó thích mặc màu trắng nhã nhặn, trang điểm nhạt, trâm gỗ, vòng ngọc.

Nó khéo pha trà, mỗi lần nấu trà đều đọc thơ của thánh trà:

"Không ham vò vàng, không ham chén ngọc; không ham sáng vào triều, không ham tối vào đài; chỉ ham nước Tây Giang, từng chảy xuống thành Kính Lăng."

Ta từng cho rằng nó có tính tình nhạt nhẽo, không tranh với đời nên mới không thích những thứ lộng lẫy phồn hoa.

Nhưng hóa ra không phải.

Chỉ là nó từ nhỏ đã hiểu đạo lý yếu đuối giả nghèo trước mặt người khác mà thôi.

Nó càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, y phục giản dị, người ta lại càng thương xót nó.

Huống chi --

"Người muốn đẹp thì khoác áo tang."

(*) Ý chỉ mặc đồ trắng giản dị sẽ khiến người ta thấy thanh khiết, dễ gợi lòng thương.

Tô Minh Nhan chính là am hiểu sâu sắc đạo lý này.

Nó cho rằng như vậy sẽ khơi dậy lòng bảo vệ của Thái tử.

Nó cho rằng Thái tử, thực sự giống như lời đồn, là người hiền hòa nhất thiên hạ.

Ta cười với Tô Minh Nhan:

"Muội vừa nói gì?"

Nó có lẽ không ngờ ta lại không hề hoảng hốt nên sắc mặt có thoáng cứng lại.

Nhưng nó đã giả vờ hơn mười năm, hôm nay ván cờ này nhất định phải thắng, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Sắc mặt nó từ nghi hoặc chuyển sang kinh giận, đến đôi mắt cũng ửng đỏ, thật giống như đang đau lòng vì ta vậy:

"Tỷ tỷ! Tỷ uống say lẽ ra nên về phòng khách nghỉ, sao có thể ngủ ở phòng ngủ của Tần Yến công tử?"

Chát!

Ta thẳng tay tát nó một cái.

Nửa bên mặt nó đỏ bừng, thậm chí còn bị móng tay ta cào rách, rỉ máu.

Nó ngây dại, không thể tin nổi nhìn ta.

Đám người xem náo nhiệt cũng lặng ngắt như tờ.

Ta xoa tay:

"Con mắt nào của muội thấy ta ngủ ở chỗ Tần thiếu công tử?

"Phụ thân mẫu thân ngày thường vẫn dạy bảo chúng ta, làm khách bên ngoài, cần cẩn trọng lời nói hành động.

"Ta chỉ tới tìm Tần thiếu công tử mượn “Xuyên Vực Chí”, muội lại lớn tiếng nói ta uống say giữa chốn đông người, tìm tới đây, mở miệng toàn lời hồ đồ.”

"Muội muốn làm hỏng thanh danh của đích trưởng tỷ này sao? Hay muốn khiến phủ Thái phó mất mặt?”

"Cái tát này, muội chịu có oan không?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.