🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lê Đường vốn đã không có nhiều sở thích giải tỏa áp lực, vậy mà quen Khương Lệnh Từ chưa bao lâu đã bị anh phát hiện đến tận hai cái. Anh có biết rằng họa sĩ mà không có thú vui xả stress thì dễ phát điên lắm không?

 

Những ngón chân trắng trẻo, tròn trịa như những viên ngọc của cô khẽ co lại. Cô rất muốn nói với Khương Lệnh Từ rằng, anh có thể giả vờ như không biết tài khoản đó là của tôi không?

 

Khương Lệnh Từ thấy cô đi chân trần đứng cạnh bàn ăn, giọng điệu bình tĩnh mà thản nhiên: "Mang dép vào, rồi qua đây ăn trưa."

 

Vừa nói, anh vừa trượt màn hình xuống, hiện lên bức tranh bộ đồ ngủ màu hồng phấn.

 

Lê Đường lập tức cảm thấy như sự yên lặng trước cơn bão. Cô thậm chí còn nghi ngờ, không biết Khương Lệnh Từ có đang hối hận vì đã giúp cô “ỷ thế để hiếp người” và mở khóa tài khoản không.

 

Cô ngoan ngoãn chạy đi xỏ dép, sau đó cẩn thận ngồi xuống trước mặt anh, cầm một miếng bánh sừng bò lên, thầm cầu nguyện Khương Lệnh Từ đừng đọc phần bình luận.

 

Cô sợ những bình luận táo bạo trong đó sẽ khiến Khương Lệnh Từ "đứng hình", ví dụ như mấy câu về li3m láp, đoán kích thước, chắc chắn vị chính nhân quân tử này không chịu nổi.

 

Sau khi ăn trưa xong, Khương Lệnh Từ mới thản nhiên mở miệng: "Lê Đường..."

 

Lê Đường phản xạ có điều kiện, đặt muỗng xuống, lập tức đưa tay ôm trán, giả vờ ngất: "Aiya, đầu tôi chóng mặt quá..."

 

Hành động cực kỳ khoa trương.

 

Dưới ánh đèn thả trên bàn ăn, có thể nhìn thấy rõ hai gò má trắng nõn của cô nhuộm một lớp đỏ ửng không bình thường, đôi mắt long lanh lộ ra vẻ vô tội và ngây thơ.

 

Cô hoàn toàn không nhận ra…

 

Khương Lệnh Từ duỗi tay ra từ bên kia bàn ăn, chạm nhẹ lên gương mặt cô. Giọng anh trầm ấm, từ tính, khẽ nói: "Em phát sốt rồi."

 

"Anh nói tôi phát sốt..." Lê Đường vốn đang ngái ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng. Lúc này, tai cô còn bắt đầu ù đi.

 

Suýt chút nữa cô đã nghe nhầm phát sốt thành phát dâm.

 

May mà cô vẫn nhớ đến hình tượng nghiêm túc của Khương Lệnh Từ, anh tuyệt đối không thể nói ra mấy từ không văn nhã như vậy!

 

Cuối cùng, Lê Đường cũng nhận ra bàn tay luôn đặt trên trán giả vờ ngất của mình, lúc này qua lớp da mỏng manh, đang truyền đến một luồng nhiệt nóng rực.

 

Cô đột nhiên chuyển hướng suy nghĩ: "Sốt à… Hình như hơi nóng thật."

 

Giả vờ ngất thành ngất thật.

 

Lúc này Lê Đường mới cảm nhận được cơ thể có dấu hiệu khó chịu, ngay cả hơi thở cũng nóng ran. Theo bản năng, cô kéo cổ áo để tản nhiệt.

 

Thấy cô ngồi xiêu vẹo, có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trượt khỏi ghế, Khương Lệnh Từ đứng dậy: "Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh gọi cho tổ chương trình."

 

Tổ chương trình có sẵn đội ngũ y tế.

 

Nhưng Lê Đường không động đậy, mà vươn tay về phía anh: "Chân tôi mềm nhũn rồi, anh bế tôi đi."

 

Tuy cô hơi chóng mặt, nhưng vẫn nhớ chuyện tài khoản Weibo, lúc này chỉ mong nhân lúc mình bệnh, khiến Khương Lệnh Từ quên mất chuyện đó.

 

Bạn gái làm nũng, Khương Lệnh Từ liền thuận theo, vươn tay ôm cô lên. Không ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo…

 

Đầu ngón tay và lòng bàn tay anh hoàn toàn không có vật cản, trực tiếp chạm vào một mảng da thịt mềm mại, trơn mượt. Là mông của cô gái nhỏ.

 

Nhận thức được điều đó, hiếm khi Khương Lệnh Từ cứng đờ trong chốc lát… Hóa ra, bên trên thì ăn mặc đứng đắn, nhưng bên dưới thì...

 

Hôm nay sau khi Lê Đường rửa mặt xong đã chọn một chiếc váy thủy thủ liền thân viền ren, là dạng váy siêu ngắn, vừa vặn che đến phần đùi trên. Phần váy hơi xòe, có lớp lót bên trong, thoạt nhìn tưởng như cô có mặc quần đùi.

 

Vốn dĩ, loại váy này phải đi kèm quần short. Vậy nên khiến cô trông vừa ngây thơ vừa vô hại. Nhưng thực tế… bên dưới Lê Đường gần như không mặc gì.

 

Chỉ có một chiếc qu@n lót voan mỏng như cánh ve, màu sữa nhạt, gần như không có tác dụng che chắn, hòa vào làn da một cách tinh tế.

 

Chất liệu váy lại quá mượt, khi Khương Lệnh Từ bế cô lên, hoàn toàn không thể che chắn phần dưới.

 

Sau vài giây căng thẳng, đốt ngón tay anh khẽ cong lại, cứng ngắc trượt xuống chỗ gập đầu gối của Lê Đường.

 

Khi được anh bế lên, Lê Đường còn tưởng anh phát hiện ra tình trạng "mát mẻ" của mình và sẽ trực tiếp ném cô lại ghế.

 

Cô ngước lên nhìn gương mặt điềm tĩnh và đẹp trai của anh, thầm nghĩ: Ồ, xem ra khả năng tiếp nhận của giáo sư Khương đã được nâng cấp rồi.

 

Có vẻ như kế hoạch "mưa dầm thấm lâu" của cô đã có hiệu quả.

 

Nhưng cô không biết rằng…

 

Khoảng thời gian từ lúc chạm phải mông cô đến lúc bế cô về phòng, trong đầu Khương Lệnh Từ hoàn toàn không kiểm soát nổi mà xuất hiện hàng loạt hình ảnh.

 

Ví dụ như: Bức tranh siro trắng và bàn tay mà cô đã vẽ. Khi đó, thứ của anh đã tràn ra từ bàn tay, xuyên qua lớp vải mỏng của sườn xám trên người Lê Đường, hơn nửa số đó đã dính lên người cô.

 

Mà giờ phút này, trong đầu anh lại nảy sinh một suy nghĩ vô cùng đáng xấu hổ… anh muốn thứ đó dính lên cơ thể cô mà không có lớp vải nào ngăn cách. Anh muốn bôi đầy lên người cô, khiến cô thấm đẫm mùi hương của anh.

 

Hay ví dụ như bức tranh áo ngủ màu hồng phấn và đôi tất ren trên cổ tay mà cô đã vẽ.

 

Khương Lệnh Từ muốn tự tay mặc chiếc tất ren cho Lê Đường, sau đó nắm lấy đôi chân mảnh mai xinh đẹp của cô nâng lên. Có lẽ cô sẽ đạp lên vai anh, hoặc một vị trí nào khác...

 

Anh kinh ngạc trước những suy nghĩ dơ bẩn tràn ngập trong đầu mình. Chỉ có dã thú chưa được thuần hóa mới luôn bị ám ảnh bởi chuyện duy trì nòi giống như vậy.

 

Môi mỏng của người đàn ông đột nhiên mím chặt, khí áp quanh người anh tức khắc hạ xuống đến mức đóng băng, ngay cả hàng lông mày vốn thanh tú như tranh vẽ cũng nhuốm vài phần lạnh lẽo.

 

Lê Đường mơ mơ màng màng đo nhiệt độ cơ thể, 38.2 độ, không tính là sốt cao. Bác sĩ đã đến kiểm tra, kết luận rằng do cảm xúc dao động quá lớn khiến hệ thống cơ thể rối loạn, đề nghị uống thuốc và hạ sốt vật lý trước.

 

Mười phút sau.

 

Trán Lê Đường dán một miếng dán hạ sốt màu xanh. Cô vốn đã rất nhạy cảm, lúc không thoải mái thì đặc biệt ỷ lại người khác. Đến cả lúc dán miếng hạ sốt, cô cũng không nhịn được mà trốn tránh, làn da mẫn cảm nóng rực không chịu nổi cảm giác lạnh đột ngột.

 

Dán xong, đôi mắt cô đã ngân ngấn nước. Khương Lệnh Từ cẩn thận đắp kín chăn cho cô, bốn góc đều ấn chặt: “Ngủ thêm một lát đi.”

 

Thấy anh định rời đi, cô lập tức hất chăn lên, giống như một con gấu túi nhỏ, cả tay cả chân đồng thời quấn chặt lấy anh. Hơi thở nóng rực của cô phả vào xương quai xanh của anh: “Ngủ không được, anh đừng đi.”

 

Để Lê Đường có thể nghỉ ngơi tốt vào ban ngày, Khương Lệnh Từ đã kéo kín rèm cửa chắn sáng. Lúc này trong phòng tối mờ, che giấu đi ánh mắt cũng trở nên u ám của người đàn ông.

 

Yết hầu Khương Lệnh Từ khẽ chuyển động, lòng bàn tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô, ánh mắt rơi xuống miếng dán hạ sốt trên trán cô đã bị lệch. Một tay anh chậm rãi chỉnh lại nó, giọng nói bình tĩnh cất lên: “Anh không đi, chỉ ngồi ngoài phòng khách.”

 

Ngón tay Lê Đường lướt xuống cổ tay anh, chạm vào chiếc vòng tay khắc hình nhánh lan, lý lẽ hùng hồn: “Anh đã bị tôi ‘còng’ lại rồi, không được đi đâu hết.”

 

Khương Lệnh Từ vốn dĩ quyết tâm rời đi, nhưng dường như bị câu nói này của cô lừa gạt, anh ngồi xuống mép giường, giúp cô kéo chăn lại: “Được, đợi em ngủ rồi anh sẽ đi.”

 

Tuy Lê Đường đầu óc choáng váng, nhưng vừa ngủ mười bốn tiếng, thực sự không buồn ngủ nữa. Cô áp má lên gối, kéo một nửa chăn ra, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy chân thành: “Anh vào đây ngủ với tôi đi. Tôi đảm bảo không chạm vào anh.”

 

Lời lúc Lê Đường tỉnh táo không thể tin, lời khi cô mơ màng lại càng không thể tin.

 

Sau khi "lừa" được Khương Lệnh Từ vào trong chăn, cả người cô lập tức dán lên anh, diện tích tiếp xúc da thịt còn nhiều hơn lúc nãy.

 

Cô đang sốt, nhiệt độ cơ thể rất cao, gương mặt nhỏ nhắn vừa mới gỡ miếng dán hạ sốt ra đã áp vào bên mặt mát lạnh của anh. Cảm giác dễ chịu khiến cô không nhịn được mà thở dài đầy thoải mái: “Tôi chỉ cọ một chút. Chỉ cọ một chút thôi.”

 

Nhưng rồi một lần lại một lần. Một lát sau, cô lại mở đôi mắt mơ màng ướt át kia ra, được voi đòi tiên: “Anh c ởi quần áo ở nhà ra đi, có được không?”

 

Dưới lớp chăn trắng dày, đôi chân không yên phận của Lê Đường đã gác lên đùi Khương Lệnh Từ, cách lớp quần áo mềm mại mà cọ sát.

 

"Khương Lệnh Từ, tôi nóng quá… Thầy ơi, giúp tôi đi."

 

Thiếu nữ ngửa đầu, đôi môi nóng rực dán bên yết hầu người đàn ông, hôn loạn xạ, cầu xin loạn xạ, cứ như thứ cô vừa uống không phải thuốc mà là mật ong kéo sợi, ngọt ngào đến mức sa đọa.

 

Khương Lệnh Từ không phân rõ là hơi thở của Lê Đường đang sốt càng nóng hơn, hay chính hơi thở của anh mới nóng hơn, khiến anh sinh ra ảo giác.

 

Bởi vì anh cảm nhận được nơi bị đôi chân nhỏ của Lê Đường đè lên, có một cảm giác ẩm ướt, dính dấp lan rộng ra.

 

Ngay trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, anh nghe thấy mình hỏi bằng giọng điệu gần như bình tĩnh: "Muốn anh giúp thế nào?"

 

Lê Đường nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi lướt qua lớp vải mềm mại của váy, để rồi những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông chạm phải một mảnh ướt mềm.

 

Lê Đường chưa bao giờ cảm thấy h@m muốn là điều khó nói ra, vì vậy cô có thể táo bạo, thẳng thắn mà nói với Khương Lệnh Từ cảm giác của mình.

 

"Được không?"

 

Nghe như đang hỏi ý kiến, nhưng thực chất cô chẳng hề cho Khương Lệnh Từ cơ hội từ chối.

 

 

Cơn kh0ái cảm cùng tê dại lan từ trong máu thịt ra, k1ch thích mọi giác quan của Lê Đường. Vầng trán trắng nõn của cô vô thức rịn một tầng mồ hôi mỏng, những sợi tóc đen mảnh vì ẩm ướt mà dính bết vào gò má.

 

Dù vậy, cô vẫn ngước đôi mi ướt rượt, lớn mật nói ra sự yêu thích của mình: "Ngón tay của anh dài thật đấy, ngón giữa còn có vết chai mỏng nữa, là do viết nhiều để lại sao? Chạm vào làm tôi thoải mái quá. Tôi cảm thấy từng chỗ trên người anh đều phù hợp với tôi một cách hoàn hảo."

 

Khương Lệnh Từ biết, anh và Lê Đường vốn không phải cùng một kiểu người, thế nhưng... từng tấc da thịt của cô đều hoàn toàn khớp với anh.

 

Anh không thể quay đầu lại nữa rồi. Khương Lệnh Từ không nói gì, nhưng cơ bắp dưới lớp áo ngủ đã căng cứng, như một cánh cung sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào.

 

Không biết bao lâu sau, lâu đến mức khi Lê Đường đã mơ màng sắp ngủ, cô mới nghe thấy người đàn ông dùng giọng khàn đặc đến cực hạn gọi: "Lê Đường."

 

"Hả?"

 

"Sau khi về Lăng Thành, chúng ta dọn về ở chung đi."

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

Hành trình chuyển biến tâm lý của Khương đại lan hoa:

Bề ngoài khinh bỉ chính mình: Tôi dơ bẩn, tôi hạ lưu, tôi không biết xấu hổ.

 

Bên trong: Đúng vậy, tôi dơ bẩn, tôi hạ lưu, tôi không biết xấu hổ.

 

Vợ sắp cưỡi lên đầu rồi, giáo sư Khương sắp nhịn không nổi nữa…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.